Sau khi quá trình ngộ đạo kết thúc, tu vi của Thẩm Chỉ Lan tăng thẳng lên tầng bốn Trúc Cơ.
Vừa đột phá Trúc Cơ chưa đầy hai tháng mà nàng ta đã tăng liền tù tì bốn tầng, không hổ là đứa con được trời chọn, có một không hai.
Bách Lý Mộ Trần rũ sạch vẻ uể oải trước đó, tâm trạng ông ta phấn khích hệt như một con gà chọi già!
“Cơ duyên trong bí cảnh quan trọng thật đấy, nhưng đối với tu sĩ, cơ duyên ngộ đạo quan trọng hơn nhiều. Tiêu chưởng môn, ngươi thấy ta nói đúng không?”
Tiêu Bách Đạo đáp qua loa, nghĩ tới vết thương của tiểu đồ đệ, tâm trạng tốt đẹp trước đó đã giảm hơn phân nửa.
Thấy bản thân thắng Tiêu Bách Đạo một ván, tâm trạng của Bách Lý Mộ Trần lại càng tốt hơn.
Lúc này, có người tới bẩm báo: “Chưởng môn, vết thương của Lộ Tu Hàm chợt trở nặng, ngài mau qua xem đi ạ.”
Bách Lý Mộ Trần không khỏi cau mày. Đúng là thương tích của Lộ Tu Hàm không nhẹ, nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng vài tháng là có thể khôi phục như cũ, sao giờ lại đột nhiên trở nặng?
Sau khi kiểm tra, ông ta mới phát hiện nguyên nhân: Lộ Tu Hàm bị rết mù cắn!
Mọi người ngẩn người vì khó tin!
Đúng là vùng này có rết mù thật. Nhưng ngày thường, hễ thấy tu sĩ tụ hội đông đúc, rết mù trốn còn không kịp, sao lại chui ra cắn người cơ chứ?
Đúng là xui tận mạng mà!
Vết thương vốn chỉ cần tĩnh dưỡng vài tháng là khỏi hẳn, giờ đây ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng trên một năm.
Sau khi biết chuyện, Phượng Khê nói với nhóm Liễu Thiếu Bạch: “Thấy chưa? Hễ ai dính dáng tới Thẩm Chỉ Lan đều không có kết cục tốt. Nàng ta liên tục may mắn, còn người khác liên tục xui xẻo. Thế nên, về sau các huynh nên tránh xa nàng ta ra thì hơn.”
Tuy mấy người Liễu Thiếu Bạch cảm thấy Phượng Khê đang nói quá, thậm chí có vẻ như có ý đồ “hắt nước bẩn” lên người Thẩm Chỉ Lan, nhưng lòng họ vẫn dần trở nên cảnh giác, quyết định cách xa Thẩm Chỉ Lan ra.
Phượng Khê nói tiếp: “Tu luyện cũng giống như xây nhà vậy, chậm mà chắc, nên xây tới đâu, chắc tới đó. Nếu nền móng không vững chắc, thì xây càng cao sẽ càng dễ đổ.”
“Tu vi tăng nhanh nhưng tâm cảnh chưa vững, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.”
“Ấy, ta đang bàn về chuyện tu luyện, chứ không phải nói Thẩm Chỉ Lan đâu nhé. Các huynh, các tỷ đừng hiểu lầm.”
Mọi người: “…”
Rõ là ngươi tự nói trắng ra, giờ lại trách bọn ta hiểu lầm?
Thẩm Chỉ Lan vốn tưởng sau khi ngộ đạo, bản thân sẽ nhận được ánh mắt hâm mộ, thậm chí là ái mộ của mấy người Liễu Thiếu Bạch.
Kết quả, sau khi ổn định hơi thở, nàng ta phát hiện mấy người Liễu Thiếu Bạch né nàng ta như né tà, trong mắt chẳng có sự ái mộ như nàng ta tưởng, trái lại là sự khinh thường tột độ.
Thẩm Chỉ Lan: “…?”
Đúng lúc này, Phượng Khê ngửa đầu nhìn chằm chằm bầu trời, sau đó… nàng ngộ đạo!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc tới đơ người.
Sao bảo đan điền của Phượng Khê bị thương nặng?
Bị thương nặng mà còn có thể ngộ đạo cơ à?
Đừng để tự ngộ tới c.h.ế.t đấy nhé!
Một lúc lâu sau, quá trình ngộ đạo của Phượng Khê kết thúc. Tuy ánh sáng vàng trên người nảng rực rỡ tới lóa mắt, nhưng thoạt trông tu vi của nàng vẫn dừng ở cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ.
Tiêu Bách Đạo vui vẻ không thôi, bởi ông phát hiện trải qua lần ngộ đạo này, vết thương ở đan điền của tiểu đồ đệ nhà ông đã khôi phục chút ít.
“Đồ nhi, ban nãy con ngộ ra điều gì thế?”
Phượng Khê đáp với vẻ mặt sâu kín: “Mây trên trời trắng thật đấy!”
Tiêu Bách Đạo: “…”
Mọi người: “…”
Thật ra ban nãy khi nhìn những đám mây trắng trên bầu trời, phát hiện một đám mây có hình dáng giống con ngựa, Phượng Khê chợt nhớ tới câu “thời gian như thoi đưa”.
Chỉ thoáng cái, nàng đã xuyên không được hơn một tháng rồi.
Thời gian quả là một liều thuốc tốt.
Ban đầu, nàng còn thường xuyên nhớ lại mọi chuyện ở kiếp trước, nhưng hiện tại, nàng đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống chốn này.
Thời gian có thể tạo nên mọi thứ, cũng có thể xóa nhòa mọi thứ…
---
Mọi người tạm thôi tò mò về chuyện Phượng Khê ngộ ra điều gì, tập trung bàn tán một chuyện khác:
“Ta thấy vận may của Phượng Khê gấp bội vận may của Thẩm Chỉ Lan. Trước kia nàng chỉ là tạp dịch ở Hỗn Nguyên Tông, nay lại trở thành đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông. Nàng chẳng những có thể thoát khỏi tay lão ma đầu Huyết Thiên Tuyệt một cách lành lặn, mà còn phát hiện ra mỏ quặng linh thạch thượng phẩm, may mắn tới mức khiến người ta ghen tị!”
“Lần này cũng vậy, nàng vốn không định tiến vào bí cảnh, nhưng lại bị bí cảnh mạnh mẽ kéo vào, rồi tìm được Thận Viên. Nhìn kiểu gì cũng giống như bí cảnh đang chủ động dâng linh thực tới trước mặt nàng vậy!”
“Hơn thế nữa, nàng chỉ tùy ý ngắm mây đã có thể ngộ đạo, vết thương ở đan điền cũng đã được cải thiện. Đợi lần ngộ đạo tiếp theo, vết thương ở đan điền của nàng sẽ lành hẳn cũng chưa biết chừng.”
“...”
Nghe thấy những lời bàn tán đó, Phượng Khê phấn khích không thôi. Nàng nói với nhóm Liễu Thiếu Bạch: “Các huynh nên làm thân với muội từ bây giờ đi, biết đâu lại được hưởng ké vận may của muội, một ngày nào đó chợt ngộ đạo thì sao. Tới khi đó, tu vi sẽ tăng vọt, “biu” một cái, đột phá một lúc vài cảnh giới!”
“Xã hội đầy rẫy hiểm nguy, nên chăm chỉ tu luyện, nên tranh thủ từng giây từng phút để sớm nâng cao tu vi.”
Mấy người Liễu Thiếu Bạch: “…” Ban nãy khi nói Thẩm Chỉ Lan, ngươi có nói thế đâu? Ngươi bảo tu luyện nên chậm mà chắc kia mà!
Đồ tiêu chuẩn kép!
Nhưng, đúng là đi theo Phượng Khê, họ được hưởng lợi thật. Lần này họ đã thu hoạch được kha khá linh thực và yêu thú, chưa kể tới đống tài sản “cuỗm” được từ chỗ Lộ Tu Hàm.
Thấy Phượng Khê vừa giành mất sự nổi bật của mình, vừa nói cười với nhóm Liễu Thiếu Bạch, biểu cảm trên gương mặt Thẩm Chỉ Lan thoáng nét dữ tợn.
Tương lai còn dài, Phượng Khê, ngươi chờ đó cho ta!
Sau khi chia đều “tiền phạt” của Hỗn Nguyên Tông, mọi người sôi nổi cáo từ rời đi.
Phượng Khê lưu luyến chia tay với mấy người Liễu Thiếu Bạch, rồi trèo lên lưng Kim Mao Toan Nghê.
Đột nhiên, nhớ ra chuyện mình quên quảng cáo quả Tử Kiều Linh Lung, nàng mở túi trữ vật, lấy ra một quả.
Khẽ khàng cắn một miếng to rồi thỏa mãn nheo mắt, biểu cảm tràn ngập sự say mê.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!