Quả cầu đen đã ký khế ước với Phượng Khê, nên tất nhiên cũng phát hiện ra chuyện này.
Nó đờ người tự hỏi: chuyện gì thế này?
Mấy linh căn này đều thành tinh rồi à?
Phượng Khê ăn liền tù tì mấy chục cây linh thực cấp cao mới chịu ngừng.
Nàng vừa ợ một cái, vừa nói với Quân Văn: “Ngũ sư huynh, số lượng linh thực huynh hái sẽ hiển thị trên đá truyền ảnh ở bên ngoài, vì thế, huynh hái đủ số lượng để giành được hạng nhất là được. Số còn lại muội sẽ cất, đợi sau này bán được tiền, hai ta chia đều.”
Quân Văn vội đáp: “Tiểu sư muội, muội giữ đi, không cần chia cho ta đâu.”
Có thể tìm được số linh thực này đều là công lao của tiểu sư muội, hắn làm gì có mặt mũi mà chia đều với tiểu sư muội cơ chứ.
Phượng Khê rất hài lòng.
Không tham lam, biết đủ là dừng.
Chỉ như vậy, mới có thể hợp tác lâu dài.
Đương nhiên, trước nay nàng vẫn luôn rất hào phóng với người phe mình, nên tất nhiên sẽ không thiếu phần của Quân Văn.
Trong bí cảnh, hai người hào hứng thu hoạch; bên ngoài bí cảnh, mọi người kinh ngạc tới nổ tung!
Bởi vì thành tích hiển thị trên đá truyền ảnh của Quân Văn đang không ngừng tăng vọt.
Tất cả đều là linh thực cấp cao!
Số lượng nhiều tới mức khó tin.
Phải chăng Quân Văn đã tìm trúng ổ linh thực cấp cao?
Tiêu Bách Đạo cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh, nhưng khóe miệng lại không nghe theo sự điều khiển của ông, cong tới tận mang tai.
Giàu rồi!
Giàu to rồi!
Lại còn giành hạng nhất nữa chứ.
Ha ha ha!
Tiêu Bách Đạo ông đây không hổ là chưởng môn ưu tú “nhì” của Huyền Thiên Tông (người ưu tú nhất tất nhiên là tổ sư gia rồi). Dưới sự dẫn dắt của ông, chắc chắn Huyền Thiên Tông sẽ ngày càng phát triển, tiến tới đỉnh cao!
Mấy người Cố phong chủ của Huyền Thiên Tông cũng vui vẻ ra mặt. Thành tích tốt nhất trong những lần tỷ thí trước mới chỉ là hạng ba, thế mà giờ đây họ lại đạt được hạng nhất cơ đấy!
Quả là đáng mừng!
Ngẫm lại thì từ khi Phượng Khê nhập môn, chuyện tốt cứ ùn ùn kéo tới Huyền Thiên Tông, nàng quả là phúc tinh của tông môn!
Có người vui, có người buồn. Bách Lý Mộ Trần tức đến độ dứt đứt vài cọng râu.
Nhất là khi nhớ tới chuyện tông môn xếp bét phải nộp một phần ba thu hoạch làm tiền phạt, ông ta muốn đập đầu c.h.ế.t cho xong!
Chưởng môn của hai tông môn khác cũng ghen tị không thôi, cất giọng nói vài lời chua chát.
Tiêu Bách Đạo chẳng thèm để bụng, cứ coi như họ đang khen ngợi tông môn nhà mình, thế là, nụ cười trên môi ông càng rạng rỡ hơn.
Ôi chao, một khi tâm trạng đã tốt, thì lời mắng chửi nghe cũng khá êm tai đấy chứ!
Tới giờ bí cảnh đóng lại, bốn vị chưởng môn cùng hợp tác mở cánh cửa ra vào bí cảnh.
Thật ra, người trong bí cảnh có thể bóp nát ngọc bài để ra ngoài, cánh cửa ra vào này chỉ để đề phòng trường hợp có người làm mất ngọc bài hoặc ngọc bài mất linh tính.
Hầu hết mọi người đều chọn cách bóp nát ngọc bài, chỉ có vài người ở gần cửa bí cảnh thì chọn cách đi bộ ra.
Đương nhiên, Phượng Khê không có quyền lựa chọn, nàng chỉ có thể đi bộ ra.
Quân Văn cũng đi bộ cùng nàng.
Vừa ra ngoài, việc đầu tiên Phượng Khê làm là vẫy tay với mọi người, sau đó chạy tới trước mặt Tiêu Bách Đạo.
“Sư phụ, đồ nhi không làm nhục sứ mệnh, đã giành được hạng nhất cho ngài rồi.”
Nghe vậy, chóp mũi Tiêu Bách Đạo chua xót, suýt thì rơi nước mắt.
Ông cảm thấy từ khi nhận tiểu đồ đệ này, hốc mắt của ông càng ngày càng nông.
“Đồ nhi ngoan! Chỉ cần con bình an trở về là sư phụ đã cảm ơn trời đất rồi.”
Nhìn Quân Văn đứng sau Phượng Khê, gương mặt tràn ngập vẻ mong chờ được khen ngợi, ông khẽ hắng giọng: “Tiểu Ngũ, lần này con biểu hiện rất tốt, không hổ là đồ đệ của vi sư!”
Gương mặt tuấn tú của Quân Văn lập tức nở rộ như đóa hoa!
Sư phụ rất hiếm khi khen hắn.
Tính cách của hắn hoạt bát, ham chơi, dẫu được mọi người gọi là thiên tài kiếm đạo, nhưng tu vi chẳng mấy nổi bật, vì thế ngày thường sư phụ rất nghiêm khắc với hắn.
Lúc này, Bách Lý Mộ Trần và hai vị chưởng môn khác tới gần.
Xuất phát từ sự tò mò và ghen tị, mấy người Liễu Thiếu Bạch cũng dán lại.
“Phượng Khê, Quân Văn, ban nãy có ba đạo lôi kiếp giáng xuống bên ngoài bí cảnh, có phải các ngươi ở trong bí cảnh đã gặp được cơ duyên lớn không?”
Lúc còn ở trong bí cảnh, Phượng Khê và Quân Văn đã sớm “bịa” lý do và thống nhất khẩu cung.
Thế là, Phượng Khê đáp ngay: “Thận Viên xuất hiện khe hở, ta và Ngũ sư huynh bò vào, bên trong toàn là linh thực cấp cao. Tiếc là bọn ta chỉ có thể tiến vào tầng ngoài, tầng trong có kết giới, bọn ta không vào được.”
“Nhưng khà khà, bọn ta cũng coi như nhặt được của hời rồi. Hai ta đã nhổ sạch linh thực ở tầng ngoài, không chừa lại một cây nào.”
Ý là: các người dẹp ngay ý định trong đầu đi, bọn ta đã nhổ hết rồi.
Nghe nàng nói vậy, mấy người Bách Lý Mộ Trần cũng chẳng hề nghi ngờ.
Bởi họ đều cho rằng, Thận Viên có nhiều linh thực cấp cao như thế, chia làm tầng trong tầng ngoài cũng dễ hiểu thôi.
Hơn nữa, việc Thận Viên xuất hiện khe hở, khiến thiên lôi giáng xuống cũng rất hợp lý.
Họ chỉ có thể thầm cảm thán Phượng Khê và Quân Văn ăn may, dẫm trúng vận c.ứt c.hó.
Sau khi cảm thán, Bách Lý Mộ Trần xụ mặt nói: “Phượng Khê, có phải ngươi và mấy đứa Quân Văn đánh hội đồng đệ tử Lộ Tu Hàm của ta không?”
Phượng Khê gật đầu, đáp tỉnh bơ: “Đúng vậy. Hắn c.h.ế.t chưa? Nếu hắn chưa c.h.ế.t, thì chuyện này đâu có trái với quy tắc của cuộc thí luyện đâu?”
Bách Lý Mộ Trần tức tới xanh mặt: “Nhưng các ngươi cũng không nên c.ướp sạch tài vật trên người hắn chứ! Nhanh trả đồ đây!”
Phượng Khê khẽ chớp mắt: “C.ướp ư? Sao ngài lại dùng từ “c.ướp”? Rõ ràng chính Lộ Tu Hàm đã chủ động tặng cho bọn ta kia mà!”
Nhóm Liễu Thiếu Bạch sôi nổi gật đầu hùa theo: “Đúng vậy, chính hắn ta chủ động tặng, bọn ta có thể ra mặt làm chứng.”
Phượng Khê lấy tờ hợp đồng cho tặng có dấu vân tay của Lộ Tu Hàm ra: “Ngài xem, vì sợ ngài hiểu lầm, hắn ta còn viết một tờ hợp đồng cho tặng để làm minh chứng đây này.”
Nhận lấy hợp đồng, Bách Lý Mộ Trần tức tới độ suýt ngất.
Dẫu biết tờ hợp đồng này do mấy người Phượng Khê làm giả, nhưng dấu vân tay của đồ đệ vẫn còn đó, nhân chứng vật chứng có đủ, ông ta chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!