Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Quả cầu đen lập tức trở nên vênh váo: “Ngươi biết vậy thì tốt. Có thể ký khế ước với ta, là phúc tổ mấy đời nhà ngươi đấy.”

Phượng Khê cười tủm tỉm đáp: “Đúng vậy, đúng vậy. Tiểu Cầu Cầu, trừ bí cảnh này ra, ngươi còn bản lĩnh gì nữa? Nói ra để ta được mở mang kiến thức nào!”

Lúc này quả cầu đen đã lâng lâng, ngay cả hai cái sừng nhỏ cũng toát ra vẻ kiêu ngạo.

“Ta có nhiều bản lĩnh lắm. Vì có thể hấp thụ cả linh khí lẫn ma khí, nên sau khi ký khế ước với ta, lúc nào ta cũng có thể hóa trang ngươi thành Ma tộc, đảm bảo không ai phát hiện ra sơ hở.”

“Không chỉ vậy đâu, do được khí Hỗn Độn sinh ra, nên vào lúc nguy nan, ta còn có thể truyền một phần linh khí và ma khí cho ngươi. Chẳng hạn khi ngươi đi tới một số nơi không có linh khí, người khác không thể sử dụng linh lực, nhưng ngươi có ta, nên có thể sử dụng tùy thích. Thế nào? Vui đến ngẩn người rồi đúng không?”

“Gặp được ta, quả là phúc tổ tám đời nhà ngươi…”

Chờ nó khoe xong, Phượng Khê tiếp tục truy hỏi: “Ngoài mấy thứ này, ngươi còn bản lĩnh khác không, như thủ đoạn tấn công chẳng hạn?”

Nói tới đây, quả cầu đen khoe càng hăng hơn: “Nhìn thấy sừng của ta không? Ta có thể phóng tia chớp, là tia chớp từ thuở trời đất sơ khai, mạnh hơn lôi kiếp thời hiện tại mấy vạn lần! Một khi bị tia chớp của ta bổ trúng, đảm bảo sẽ tan thành tro bụi.”

Phượng Khê gật đầu: “Còn nữa không?”

Quả cầu đen tỏ vẻ khoe khoang: “Tạm thời hết rồi. Nhưng đợi tu vi tăng tiến, ta sẽ có nhiều bản lĩnh hơn, mỗi bản lĩnh đều có thể dọa c.h.ế.t ngươi! Vì thế, ngươi nên biết điều đi, đừng tưởng ký kết khế ước với ta là có thể quát tháo, sai bảo ta. Nếu chọc giận ta, ta sẽ phóng chớp giật c.h.ế.t ngươi.”

Phượng Khê vờ lơ đãng hỏi: “Vậy những bản lĩnh này có thể sử dụng bất cứ lúc nào không? Hay là có hạn chế?”

Đôi mắt của quả cầu đen khẽ lóe lên: “Đúng là có chút hạn chế. Do ta vẫn luôn không hấp thụ đủ ma khí, nên không thể sử dụng quá thường xuyên, hiệu quả cũng… có hơi yếu ớt.”

Nghe vậy, Phượng Khê cười lạnh: “Vậy ngươi kiêu ngạo cái rắm! Nói hồi lâu hóa ra cũng chỉ là khoác lác. Với trình độ hiện tại của ngươi, biết đến tháng nào năm nào mới có thể để ta ra vào tùy ý hả?”

“Vì thế, ngươi hãy xác định rõ vị trí của mình đi. Ngươi là linh sủng của ta, về sau phải cung kính gọi ta là chủ nhân, nếu không, ngươi đừng trách ta không khách khí.”

Phượng Khê vừa nói vừa khẽ điều khiển thần thức, quả cầu đen lập tức hét thảm thiết.

Lúc này nó với vô thức nhận ra, ban nãy nha đầu thối này cố ý!

Vốn nó còn định giấu diếm, không định khai sạch “vốn liếng”.

Nhưng nha đầu thối này quá mưu mô, cố ý tâng bốc nó, khiến nó mụ mị đầu óc, dốc sạch “vốn liếng” của mình trước mặt nàng.

Quả là đê tiện! Vô liêm sỉ! Không biết xấu hổ!

Lúc này, Phượng Khê còn nói: “Hơn nữa, ngươi phải nhận thức rõ về bản thân. Dẹp cái Hỗn Độn Chi Linh c.hó má kia sang một bên, hiện tại ngươi yếu như gà, là đồ vô dụng. Ngoài ta ra, sẽ chẳng ai thương hại mà ký kết khế ước với ngươi đâu. Vì thế, ngươi nên hết lòng trung thành với ta, đã biết chưa…?”

Nghe Phượng Khê nói một tràng, quả cầu đen vốn kiêu ngạo chợt trở nên ủ rũ.

Ngay cả cái sừng nhỏ cũng xụp xuống.

Đúng vậy, dẫu quá khứ có huy hoàng tới đâu thì cũng chỉ là quá khứ, hiện tại nó chỉ có thể đi theo nha đầu thối này thôi.

Thương thay quả cầu đen, nó căn bản không biết trên đời này có một thuật ngữ là “PUA”.

Sau khi bị “PUA”, quả cầu đen đã ngoan ngoãn khuất phục.

Tuy Phượng Khê đã ký khế ước với quả cầu đen, nhưng lai lịch của nó không rõ ràng, chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản là muốn lợi dụng nàng để hấp thụ ma khí, vì thế nàng không thể không đề phòng.

Chứng kiến một loạt hành động của Phượng Khê, Quân Văn đứng cạnh trợn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc.

Nếu là hắn, chắc chắn hắn đã cung phụng quả cầu đen như tổ tông rồi, dẫu sao nó cũng có địa vị lớn, bản lĩnh lớn kia mà.

Nhưng tiểu sư muội thì khác, nàng huấn luyện quả cầu đen, khiến nó ngoan như… cháu trai vậy!

Sau đó, quả cầu đen đưa Quân Văn và Phượng Khê đi nhổ linh thực cấp cao.

Nó nắm rõ tình hình của bí cảnh như lòng bàn tay, nên chỉ chốc lát sau, nó đã chọn được một khu vực dày đặc linh thực cấp cao.

Cảm nhận được sự tồn tại của quả cầu đen, đám yêu thú bảo hộ kia nằm rạp trên mặt đất, run bần bật.

Sự tự tin bị đả kích của quả cầu đen lập tức khôi phục, cái sừng nhỏ lại vươn cao lên.

Phượng Khê khẽ lườm nó một cái: “Ngươi tới đây! Dùng sừng đào linh thực đi!”

Quả cầu đen: “…”

Ngươi đang nói tiếng người đấy à?

Sao có thể dùng cái sừng cao quý của ta để đào linh thực cho được?

Vừa định từ chối, thần thức của nó đã lập tức cảm nhận được một cơn đau khiến nó suýt bật khóc.

Hình như nó rơi vào tay mẹ kế rồi.

Nếu sớm biết như vậy, nó đã chẳng thèm ký khế ước với nàng.

Cuối cùng, quả cầu đen triệu hoán một đàn chuột linh.

Loài yêu thú này có sở thích gặm nhấm linh thực, hơn nữa còn có thói quen tích trữ linh thực.

Vì thế, chúng rất thành thạo trong việc đào linh thực mà không làm hỏng rễ.

Có đàn chuột linh, Phượng Khê và Quân Văn thành người rảnh rỗi.

Chỉ cần đứng yên một chỗ để chờ là được.

Đột nhiên Phượng Khê cảm thấy hơi đói, nhất là khi nhìn thấy số linh thực mà đàn chuột linh đưa tới.

Sao trông ngon thế nhỉ?

Nàng khẽ nuốt nước bọt, hay là nếm thử xem sao?

Nàng luôn tin tưởng vào một đạo lý mộc mạc, rằng: thèm cái gì, cơ thể thiếu cái đó.

Phượng Khê chỉ thoáng do dự, rồi chọn một gốc linh thực có dạng cà rốt. Nàng thử cắn một miếng, thấy không có cảm giác khó chịu, nàng bèn cắn răng rắc.

Sau khi Quân Văn phát hiện ra, hắn hét lên, rồi giành lấy nửa linh thực mà nàng đang ăn dở.

“Tiểu sư muội, muội điên rồi à? Đây là Bạch Diệu Hoàng Cát, ăn sẽ c.h.ế.t người đấy. Mau! Mau nhổ ra!”

Dứt lời, hắn thò tay định móc cổ họng Phượng Khê.

Hiện tại ngoài chuyện này ra, hắn chẳng nghĩ được gì khác.

Phượng Khê tránh sang bên cạnh: “Ngũ sư huynh, huynh bình tĩnh lại đi, muội không sao, muội thật sự không sao mà. Huynh xem, muội vẫn đang nhảy nhót tung tăng đây này.”

“Hơn nữa, dẫu muội thật sự trúng độc, thì chắc chắn Hỗn Cầu sẽ có cách cứu muội.”

Phượng Khê không ngốc, đương nhiên nàng sẽ không lấy tính mạng mình ra để đùa.

Nếu loại linh thực tên Bạch Diệu Hoàng Cát này ảnh hưởng tới mạng nhỏ của nàng, quả cầu đen đã ngăn cản, không cho nàng ăn rồi.

Trong lúc nhất thời, Quân Văn có hơi mơ hồ.

Bạch Diệu Hoàng Cát có kịch đột, chỉ một miếng nhỏ đã đủ lấy mạng người.

Nhưng, sao tiểu sư muội ăn cả nửa củ, mà chẳng hề hấn gì?

Hay do hắn nhận nhầm? Thứ này không phải Bạch Diệu Hoàng Cát!

Nhưng rõ ràng là nó mà.

Nhân lúc hắn ngẩn người, Phượng Khê lấy lại nửa củ Bạch Diệu Hoàng Cát trong hắn, tiếp tục cắn rôm rốp.

Ăn hết, nàng lại chọn một loại linh thực toàn thân đỏ rực, tuốt một nắm lá rồi nhét vào miệng.

Quân Văn sợ hãi hét lên: “Tiểu sư muội, thứ này có kịch độc, không thể ăn…”

Phượng Khê cho hắn một ánh mắt an tâm, rồi vẫn ăn không ngừng.

Chờ ăn hết, nàng lại cầm một loại linh thực có vẻ ngoài giống cỏ đuôi chó lên ăn…

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!