Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Ban đầu Quân Văn tưởng Phượng Khê nói đùa, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, hắn lại không dám chắc.

“Tiểu sư muội, muội, muội đang nói đùa đúng không?”

Phượng Khê lườm hắn: “Chuyện liên quan tới vinh dự của tông môn, há có thể là trò đùa? Đi thôi, chúng ta xuất phát nào!”

Quân Văn hoàn toàn đơ người.

Hắn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu rốt cuộc Phượng Khê lấy tự tin ở đâu ra?

Nhìn dáng đi không coi ai ra gì của nàng, người không biết còn tưởng nàng có tu vi Hóa Thần ấy chứ!

Đi được một lát, Quân Văn phát hiện manh mối: “Tiểu sư muội, đừng bảo muội muốn tới Thận Viên đấy nhé?”

Phượng Khê gật đầu: “Vâng.”

Quân Văn: “…”

Thận Viên là nơi đặc biệt nhất trong bí cảnh Thiên Ngân. Trong đó có rất nhiều linh thực, hơn nữa còn không có yêu thú bảo hộ.

Nhưng đúng như tên gọi của nó, Thận Viên lấy ý từ cảnh biển mênh m.ô.n.g vô định, mơ mơ hồ hồ, khó phân thật giả.

Tuy rất nhiều người đi ngang qua Thận Viên, nhưng chẳng ai có thể tiến vào cả.

Dần dà, mọi người cũng dẫn lãng quên Thận Viên.

Quân Văn không thể kiềm chế nổi nữa: “Tiểu sư muội, Thận Viên chỉ là một thứ hư vô mờ ảo, thay vì lãng phí thời gian với nó, chi bằng muội tìm kiếm vài con yêu thú mà luyện tập đi thôi.”

Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Ngũ sư huynh, nếu muốn chuyển bại thành thắng thì Thận Viên là cơ hội duy nhất của chúng ta. Nếu không thử thì sẽ tiếc lắm. Với lại bây giờ chúng ta cũng rảnh mà, đi xem một cái cũng đâu mất gì.”

Quân Văn không có cách với nàng, chỉ đành đồng ý.

Thận Viên rất dễ tìm, bởi giữa không trung có một hình chiếu trôi nổi.

Nửa canh giờ sau, hai người đã tới trước cửa Thận Viên.

Bên trong xanh um tươi tốt, mọc đầy các loại linh thực. Do từ trước tới nay chẳng ai tới hái nên những loại linh thực đó đều đã “cao tuổi”.

Đôi mắt Phượng Khê sáng lên, nếu có thể hái hết đống linh thực này thì hạng nhất của cuộc rèn luyện chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là đống linh thực này rất có giá trị.

Nhìn dáng vẻ tham tiền của nàng, Quân Văn không nhịn được mà dội cho nàng một gáo nước lạnh: “Tiểu sư muội, những thứ này đều là hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ xem qua cho đỡ nghiện rồi thôi. Những đợt rèn luyện trước cũng có rất nhiều người dùng đủ mọi cách, nhưng vẫn chẳng thể vào được. Thậm chí còn có người suy đoán Thận Viên là một ảo trận ấp cao. Do quá cao cấp, nên chúng ta mới không thể bước vào đấy.”

Phượng Khê hỏi: “Họ dùng cách gì?”

“Dùng đủ loại bùa chú, dùng linh lực để tấn công, dùng thuật độn thổ, dùng các loại linh khí phá trận,… Gần như đã sử dụng mọi cách.”

Nghe xong, Phượng Khê khẽ gật đầu.

Sau đó, nàng khẽ gõ hai cái lên “vách tường” của Thận Viên: “Này, có ai không? Mở cửa!”

Quân Văn: “…” Hình như não muội bị úng nước rồi.

Quả nhiên, Thận Viên chẳng hề phản ứng.

Phượng Khê nhìn Quân Văn: “Xem ra nó không hiếu khách cho lắm nhỉ?”

Quân Văn: “… Tiểu sư muội, có phải muội bị sốt hỏng đầu rồi không?”

Phượng Khê trợn trắng mắt, nàng cầm túi nước lên, ngửa đầu uống hai ngụm, rồi hét lên với Thận Viên: “Này! Ngươi kéo ta vào đây chắc chắn có mục đích, đừng che che giấu giấu nữa, mau mở cửa cho ta vào!”

Thận Viên vẫn im lặng như cũ.

Gương mặt Phượng Khê trầm xuống: “Đừng có quá đáng, được đằng chân lân đằng đầu nhé. Ta không muốn vào, ngươi nhất quyết kéo ta vào, chẳng lẽ còn định để ta về tay không chắc? Nào có dễ thế!”

“Nếu ngươi không cho ta vào, sau khi ta ngoài, ra sẽ châm ngòi khiến bốn tông môn lớn đóng cửa bí cảnh Thiên Ngân vĩnh viễn, từ nay đừng hòng có ai vào nữa! Nếu không có người tiến vào giúp ngươi thu hoạch yêu thú và linh thực, đoán chừng linh khí của ngươi cũng chẳng thể chống đỡ lâu đúng không?”

“Chậc chậc, ngươi nói xem, liệu nơi này có trở thành bí cảnh đầu tiên bị sụp đổ vì cạn kiệt linh khí không nhỉ…?”

Mặt Quân Văn đần ra, tiểu sư muội đang nói linh tinh gì đấy?

Bí cảnh thông với trời đất, sao có thể bị cạn kiệt linh khí cơ chứ?

Thật ra Phượng Khê cũng chỉ đang nói huyên thuyên thôi.

Nàng là người xuyên không, nguyên chủ lại nhỏ tuổi, kiến thức có hạn, nên hiểu biết của nàng về giới tu chân cực kỳ thiếu thốn.

Nhưng, điều này chẳng hề ảnh hưởng tới việc nàng giả oai, mạnh miệng, nói chuyện như thật!

Biết đâu nàng may mắn, mèo mù vớ chuột c.h.ế.t, nói dóc lại trúng phóc thì sao?

Ngay khi Quân Văn cảm thấy tiểu sư muội nhà mình điên rồi, “vách tường” của Thận Viên chợt xuất hiện một cánh cửa màu đen, cánh cửa đang chậm rãi mở ra.

Quân Văn: “…?”

Phượng Khê không ngờ mình lại vớ được “chuột c.h.ế.t” nhanh tới thế, nàng khẽ ho: “Ngũ sư huynh, huynh ở ngoài chờ hay đi vào với muội?”

Tuy Quân Văn vẫn đang chìm trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, nhưng hắn vẫn đáp ngay: “Ta vào với muội.”

Hắn phải bảo vệ tiểu sư muội mọi lúc mọi nơi.

Khụ khụ, thuận tiện mở rộng kiến thức.

Sợ có nguy hiểm, Quân Văn đi trước với vẻ mặt cảnh giác, để Phượng Khê đi sát theo sau.

Tuy Phượng Khê cảm thấy đã vào địa bàn của người ta rồi, dẫu có cảnh giác thế nào cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng đây là ý tốt của Quân Văn, nên nàng chẳng nói gì cả.

Hai người mới vào được chừng mười mấy giây, cảnh sắc trước mặt đã lập tức thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Vườn linh thực vốn xanh um tươi tốt nay đã thay hình đổi dạng.

Phần lớn đều biến thành màu đen, số ít còn lại biến thành màu xám.

Mơ hồ có tử khí tràn lan.

Sắc mặt Quân Văn lập tức thay đổi!

“Ma thực! Tiểu sư muội, đây đều là ma thực!”

Ma thực là thực vật sinh trưởng ở Ma vực, bình thường sẽ không thể sinh tồn ở giới tu tiên.

Vừa nói chuyện, Quân Văn vừa rút phi kiếm ra, bảo vệ Phượng Khê ở phía sau.

Hắn quay đầu nhìn lại, cánh cửa màu đen đã biến mất chẳng thấy đâu.

Xong rồi!

Trúng bẫy rồi!

Nhưng Phượng Khê vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Ngũ sư huynh, tạm thời đừng sốt ruột. Muội chưa từng thấy ma thực, huynh có biết những loại cây này không, giới thiệu cho muội với!”

Quân Văn: “…” Sao muội ung dung thế?

Hiện tại hắn đang cực kỳ hoảng hốt, đúng là nên làm chút việc gì đó để phân tán lực chú ý. vì thế, hắn nói: “Tiểu sư muội, muội có nhìn thấy cây ma thực đầy gai kia không? Đây là gai thị huyết, rất thích m.á.u tươi, một khi bị nó đ.â.m thủng da, nó sẽ hút cạn m.á.u, biến con mồi thành thây khô. Bất kể là Nhân tộc, Ma tộc, Yêu thú hay Ma thú, thì đều là nằm trong phạm vi săn mồi của nó.”

“Bên cạnh cây gai thị huyết là cây độc giáp. Khi cây độc giáp nổ sẽ tản ra khí độc, khiến người ta lập tức hôn mê…”

Phượng Khê chen lời: “Chỗ này không có cây nào ăn được à?”

Quân Văn: “…”

Ăn cái rắm ý!

Đây là ma thực đấy!

Muội muốn làm ma tộc à?

Phượng Khê đột nhiên trở nên hào hứng: “Ngũ sư huynh, giới tu tiên có rất ít ma thực, mà vật hiếm thì quý, chúng ta có thể hái nhiều một chút rồi mang ra ngoài bán lấy tiền. Nơi này có rất nhiều ma thực, chắc chắn có thể bán được rất nhiều tiền. Lần này chúng ta kiếm bộn rồi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!