Lòng Hình Vu thầm cười lạnh, rõ ràng Lộ Tu Hàm đuổi g.i.ế.t Phượng Khê, tới miệng nàng ta thì lại thành giận dỗi?
Quả nhiên, trong miệng người này chẳng có lấy một lời nói thật.
Trước kia gã bị mù, nên mới cảm thấy nàng ta là người tốt!
Gã kìm nén sự tức giận trong lòng, nói: “Giải thích rõ ràng là được rồi. Hai ta đều chỉ có một mình, hay là kết nhóm cùng đi nhé?”
Thẩm Chỉ Lan vội gật đầu đồng ý.
Sau vài câu trò chuyện, Thẩm Chỉ Lan nói: “Hình Vu sư huynh, tuy có hơi mạo muội, nhưng ta muốn nhắc nhở huynh rằng Phượng Khê gian xảo, mưu mô, nói dối thành tính, huynh nên giữ khoảng cách với nàng ấy thì hơn.”
Ngoài mặt Hình Vu gật gù đồng ý, nhưng trong lòng lại thầm cười mỉa: tuy tiểu nha đầu Phượng Khê kia có hơi “thất đức”, nhưng cũng là người tốt bụng, tốt hơn nữ nhân luôn miệng nói dối như ngươi cả trăm lần!
Cuối cùng cũng tới chỗ mai phục, Hình Vu không thể nhịn nổi nữa, trực tiếp thả Độc Giác - linh thú của gã - là một con sói tuyết một sừng ra.
“Thẩm Chỉ Lan, ngươi xem thường Ngự Thú Môn bọn ta đúng không? Vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi trải nghiệm thủ đoạn của Ngự Thú Môn. Độc Giác, lên!”
Linh thú và chủ nhân tâm ý thương thông, vì thế nó cũng nghe thấy những lời Phượng Khê nói trước đó, hiện tại nó đã hận Thẩm Chỉ Lan thấu xương rồi!
Nó nhe răng nanh, nhào về phía Thẩm Chỉ Lan.
Vẻ mặt Thẩm Chỉ Lan kinh ngạc.
Nàng ta không biết vì sao Hình Vu lại đột nhiên trở mặt, nhưng hiện tại nàng ta không có thời gian nghĩ nhiều, chỉ vội vàng giơ tay kết ấn, b.ắ.n mũi tên nước về phía Độc Giác và Hình Vu.
Nàng ta chẳng hề sợ Hình Vu, tuy tu vi của hai người cùng là tầng ba Trúc Cơ, nhưng nàng ta nắm chắc bản thân sẽ đánh thắng Hình Vu.
Có vài nam nhân thích bị ngược thế đấy, sau khi đánh bại gã rồi bắt gã thần phục cũng không tệ.
Vừa nghĩ vậy, nàng ta đã thấy xung quanh lại nhảy ra vài người, đ.â.m thẳng phi kiếm và linh quyết về phía nàng ta.
Thẩm Chỉ Lan hoàn toàn đờ đẫn!
“Dừng tay! Trong này chắc chắn có hiểu lầm, mọi người nghe ta giải thích…”
Tiếc là, chẳng ai thèm nghe nàng ta nói.
Hiện tại mọi người chỉ muốn nhanh chóng loại nàng ta, nếu được chia chác thêm chút nữa thì quá tốt.
Phượng Khê đứng cạnh cổ vũ mọi người: “Mọi người cố gắng lên!”
“Chọc vào mắt nàng ta đi!”
“Đâm vào bụng nàng ta nào…!”
Thẩm Chỉ Lan tức nổ phổi: “Phượng Khê, chắc chắn là do người giở trò, ta và ngươi thề không đội trời chung!”
Phượng Khê khẽ chậc thành tiếng: “Sao ngươi không giả vờ làm “hoa sen trắng” nữa? Giả vờ tiếp đi chứ! Ngươi c.ướp thảo dược của ta, đánh vỡ đan điền của ta, đổ tiếng xấu lên đầu ta, hại ta bị biếm thành tạp dịch. Dẫu vậy, ngươi vẫn chua thỏa mãn, mà xúi giục Lộ Tu Hàm g.i.ế.t ta, sao lòng dạ ngươi độc ác thế hả?”
“Ngươi tưởng không ai nhìn rõ gương mặt thật của ngươi chắc? Đôi mắt mọi người sáng như tuyết, các vị sư huynh sư tỷ đã sớm nhìn thấu bản chất của ngươi. Thẩm Chỉ Lan, ngươi làm nhiều chuyện thất đức như thế, chắc chắn sẽ phải chịu phản phệ, nay báo ứng của ngươi tới rồi…”
Thẩm Chỉ Lan nghiến răng: “Ngươi đừng đặt điều bịa chuyện, mọi người nghe ta giải thích…”
Đáp lại nàng ta, là thế tấn công càng mãnh liệt hơn.
Thẩm Chỉ Lan thông minh hơn Lộ Tu Hàm, nàng ta biết hôm nay bản thân chắc chắn sẽ bị loại, thay vì bị họ khống chế, chi bằng mình chủ động bị loại.
Vì thế, nàng ta tự bóp nát ngọc bài của mình.
Nàng ta hận c.h.ế.t Phượng Khê.
Vốn tưởng chỉ là một tiểu phế vật không có giá trị lợi dụng, chẳng ngờ lại có thể rước rắc rối cho nàng ta hết lần này đến lần khác.
Nàng ta nhất định phải g.i.ế.t nàng!
Và cả đám Hình Vu ngu ngốc kia nữa, chờ tới khi họ hết giá trị lợi dụng, nàng ta sẽ không tha cho bất cứ ai, họ đều phải c.h.ế.t!
Nhưng chuyện quan trọng bây giờ là phải giải thích với Bách Lý Mộ Trần thế nào đây.
Tuy Bách Lý Mộ Trần đã sớm đoán được rằng trước sau gì Thẩm Chỉ Lan cũng sẽ bị truyền tống ra ngoài thôi, nhưng khi tận mắt chứng kiến, sắc mặt ông ta vẫn rất khó coi.
Thẩm Chỉ Lan tỏ vẻ áy náy: “Sư phụ, đệ tử vô dụng, không thể chống đỡ được sự tấn công tập thể của mấy người Quân Văn. Nhưng lúc còn ở trong bí cảnh, đệ tử nhận được một cơ duyên.”
Dứt lời, nàng ta lấy quả trứng yêu thú kia ra.
Sắc mặt Bách Lý Mộ Trần dịu hơn đôi chút: “Không tệ, đây là trứng tiên thú, tuy kém thần thú, nhưng cũng cực kỳ không tệ. Nếu sau này gặp đúng cơ duyên, có thể tiến giai thành thần thú.”
Dù nói thế nào thì Chỉ Lan cũng cực kỳ ưu tú, hơn nữa còn được trời cao ưu ái.
Kim Mao Toan Nghê vẫn luôn ngủ gật bất chợt mở mắt, nhìn vào quả trứng trên tay Thẩm Chỉ Lan với ánh mắt nóng bỏng.
Mùi hương của trứng tiên thú khiến nó thèm thuồng. Nó lẳng lặng nhìn đám lão già vạn năm, trong lòng khẽ ngo ngoe rục rịch.
Nó cầm lòng không đặng, chậm rãi đứng dậy. Sau đó, nó chợt nhớ lại lời Phượng Khê từng nói.
Bẫy rập!
Chắc chắn là bẫy rập!
Chắc chắn là bẫy mà đám vô liêm sỉ của Hỗn Nguyên Tông bố trí, mục đích là để nó làm công cụ phối giống cho chúng.
Mơ đi!
Vì thế, nó hung hăng lườm quả trứng tiên thú kia rồi cái, rồi nằm gục xuống đất.
Để tránh bản thân suy nghĩ bậy bạ, nó bắt đầu niệm “chú Thanh Tâm”.
Đây là bài chú Phượng Khê dạy nó trên đường đi.
Tuy nó đã tỏ vẻ không muốn nghe, nhưng khổ nỗi Phượng Khê cứ lải nhải không ngừng, nó nghe một hồi thành nghe lọt.
Đúng lúc này, một tiếng gào thét như heo bị g.i.ế.t vang lên: “Linh thạch của ta! Linh khí của ta! Đan dược của ta! Sư phụ, đám Phượng Khê c.ướp sạch đồ trong nhẫn trữ vật của con rồi, ngài phải làm chủ cho con.”
Lộ Tu Hàm vốn định thay một bộ quần áo sạch sẽ, kết quả lại phát hiện trong nhẫn trữ vật chỉ còn một đống đá tảng.
Hắn trực tiếp hộc m.á.u!
Nghe lời “mách lẻo” của Lộ Tu Hàm, Bách Lý Mộ Trần tức tới xanh mặt!
“Đệ tử thân truyền của ba tông môn các người giỏi thật đấy! Hợp tác đối phó với đệ tử của Hỗn Nguyên Tông bọn ta cũng thôi đi, đằng này còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, quả là quá đáng! Mục đích tiến vào bí cảnh là để thí luyện, vậy mà họ lại dám gây ra chuyện này, ta thấy sau này không cần mở bí cảnh làm gì nữa.”
Ba người Lộ Chấn Khoan đưa mắt nhìn nhau, đúng là đám nhãi ranh kia có hơi quá đáng, nhưng sao họ lại cảm thấy hả giận thế không biết!
Tiêu Bách Đạo khẽ ho khan: “Mấy đứa Phượng Khê đều là trẻ ngoan, sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu. Huống hồ, Lộ Tu Hàm cũng không tận mắt chứng kiến là mấy đứa kia lấy, biết đâu trong quá trình truyền tống xảy ra sai sót gì thì sao? Lộ chưởng môn, Hồ chưởng môn, hai người thấy sao?”
Lộ Chấn Khoan gật đầu: “Tiêu chưởng môn nói có lý lắm. Hai đồ đệ kia của ta đều là người hiểu lý lẽ, sẽ không làm ra chuyện nhân lúc cháy nhà mà hôi của đâu.”
Hồ Vạn Khuê trực tiếp tỏ vẻ bất mãn: “Chuyện không có chứng cứ thì đừng nói linh tinh, làm vậy chẳng phải đang bôi nhọ thanh danh của đồ đệ ta ư?”
Bách Lý Mộ Trần tức tới độ suýt ngất.
Các ngươi chỉ giỏi trợn mắt nói dối!
Không cần liêm sỉ nữa đúng không!
Được, chờ đám nhãi kia ra, ta sẽ tính sổ sau!
---
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!