Phớt lờ suy đoán của mọi người, ý cười trên gương mặt Bách Lý Mộ Trần chưa từng tắt.
Quả nhiên Chỉ Lan rất có triển vọng!
Mạnh hơn Phượng Khê kia gấp trăm lần!
Ai nấy trong Hỗn Nguyên Tông đều đắc ý dào dặt, chỉ thiếu điều viết chữ “hạng nhất” lên mặt mà thôi.
Tiêu Bách Đạo chẳng có tâm trạng mà chú ý tới số liệu, ông vẫn luôn hỏi thăm những đệ tử Huyền Thiên Tông bị loại xem có nhìn thấy Phượng Khê không.
Câu trả lời nhận được đều là phủ định.
Về chuyện họ mách rằng đệ tử của Hỗn Nguyên Tông nhằm vào đệ tử của Huyền Thiên Tông, ngoài tức giận ra, ông cũng chẳng thể làm gì khác.
Trên đời này không có công bằng dành cho kẻ yếu!
Đúng lúc này, lại có người bị truyền tống ra ngoài.
Có người kinh ngạc hô: “Trời ạ! Thế này, thế này cũng thảm quá rồi! Hình như là người của Hỗn Nguyên Tông. Ồ, còn là đệ tử thân truyền nữa chứ!”
Ý cười trên mặt Bách Lý Mộ Trần cứng đờ.
Tuy Lộ Tu Hàm đã bị đánh thành đầu heo, nhưng ông ta vẫn nhận ra đây là nhị đồ đệ mà ông ta từng yêu thương nhất.
Bách Lý Mộ Trần cảm thấy bản thân hoa mắt.
Trong số các đệ tử tham gia thí luyện, Lộ Tu Hàm là người có tu vi cao nhất, sao hắn lại thê thảm tới mức này?
Chẳng lẽ là bị yêu thú cấp cao tập kích?
Những nhìn kỹ lại, thì những vết thương trên người Lộ Tu Hàm đều do phi kiếm và linh quyết gây ra.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hỗn Nguyên Tông không thiếu tiền, càng không thiếu đan dược. Sau một hồi bận rộn, Lộ Tu Hàm mở mắt ra.
“Sư phụ, ba tông môn kia hợp sức đối phó với Hỗn Nguyên Tông chúng ta. Đệ tử bị họ đánh hội đồng nên mới bị loại. Chuyện này chắc chắn là trò quỷ của Phượng Khê!”
Bách Lý Mộ Trần ngẩn người.
Huyền Thiên Tông và hai tông môn khác hợp tác đối phó với Hỗn Nguyên Tông ư?
Đệ tử thân truyền của Ngự Thú Môn và Vạn Kiếm Tông điên rồi à?
Đừng nói ông ta, ngay cả hai chưởng môn của hai tông môn kia cũng ngẩn người.
Tiêu Bách Đạo cũng tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó ông hỏi với giọng điệu mừng như điên: “Ngươi nói gì? Ngươi gặp Phượng Khê rồi à? Con bé sao rồi? Có bị thương không? Ngươi không làm gì con bé chứ?”
Lộ Tu Hàm suýt thì hộc m.á.u.
Ông bị mù ư?
Ta đã thảm tới mức này, ông còn bảo ta làm gì nàng ta á?
Sau khi liên tục xác nhận Phượng Khê bình an, không gặp bất trắc gì, tâm trạng Tiêu Bách Đạo phơi phới.
Tiểu đồ đệ chẳng những bình an, mà còn làm được chuyện lớn!
Tốt xấu gì lần này Huyền Thiên Tông cũng có thể giành được hạng ba, là thành tích tốt nhất từ trước tới nay!
Quả là song hỉ lâm môn!
Bên ngoài hỗn loạn, nhưng bên trong bí cảnh, mấy người Phượng Khê lại rất vui vẻ, hòa thuận.
Ngày thường Lộ Tu Hàm luôn vênh váo tự đắc, mấy người Liễu Thiếu Bạch đã sớm ngứa mắt hắn.
Hiện tại đánh cho hắn một trận, còn chia chác tài sản của hắn, quả là sướng không gì bằng.
Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Các vị sư huynh, sư tỷ, hiện tại vẫn chưa phải lúc vui vẻ, chúng ta còn Thẩm Chỉ Lan chưa giải quyết đâu! Chỉ khi loại nàng ta, chúng ta mới có thể loại hết các đệ tử bình thường của Hỗn Nguyên Tông.”
“Nàng ta khác Lộ Tu Hàm, tính cảnh giác cực cao, cách vừa rồi không thể sử dụng nữa, chúng ta phải nghĩ cách khác. Vậy đi, chúng ta sử dụng mỹ nam kế. Hình Vu sư huynh, huynh hi sinh một chút nhé!”
Hình Vu: “…”
Hình Vu cười lạnh: “Ngươi cũng biết nàng ta xem thường ta mà? Ta đi cũng chỉ phí công vô ích thôi.”
Phượng Khê cười đáp: “Xem ra huynh chẳng hiểu gì về nàng ta cả. Tuy trong lòng nàng ta coi thường huynh, nhưng vẫn muốn lợi dụng huynh, nên chắc chắn ngoài mặt sẽ tỏ vẻ ân cần với huynh, thậm chí thi thoảng còn để lộ chút ái mộ nữa cơ. Nếu huynh không tin, lát nữa thử là biết ngay.”
“Hình Vu sư huynh, thật ra muội cũng muốn để người khác đi, nhưng trong số những người ở đây, huynh là người anh tuấn nhất, chỉ có huynh mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này.”
Hình Vu biết Phượng Khê đang nịnh mình, nhưng gã vẫn hơi lâng lâng.
Nhất là khi nhìn thấy biểu cảm táo bón của Quân Văn.
“Được, để ta thử xem.”
Thấy gã đồng ý, trong lòng Phượng Khê thầm thở phào.
Trong sách viết, Hình Vu cũng là một trong những c.hó l.iếm của nữ chính, thường xuyên giúp đỡ nữ chính, sau đó rơi vào kết cục c.h.ế.t không toàn thây.
Không thể không nói, Thẩm Chỉ Lan có độc, c.hó l.iếm của nàng ta đều không có kết cục tốt.
Phượng Khê không phải thánh mẫu muốn cứu vớt Hình Vu khỏi bể khổ, nàng chỉ không muốn Thẩm Chỉ Lan có nhiều người giúp đỡ.
Bất kể là hợp tác đánh Lộ Tu Hàm hay chia chác của cải của Lộ Tu Hàm, đều là thủ đoạn để nàng chia rẽ quan hệ giữa mấy người Liễu Thiếu Bạch và Hỗn Nguyên Tông.
Chỉ cần nhóm người Liễu Thiếu Bạch vẫn luôn đối đầu với Hỗn Nguyên ông, Thẩm Chỉ Lan sẽ khó mà mê hoặc họ trở thành c.hó l.iếm của mình.
Sau khi bàn bạc xong, mấy người Phượng Khê quen tay hay việc, thành thạo bố trí mai phục.
Một mình Hình Vu tới gặp Thẩm Chỉ Lan.
Hiện tại, tâm trạng của Thẩm Chỉ Lan không tệ, bởi không lâu sau khi Lộ Tu Hàm rời đi, nàng ta nhặt được một quả trứng của yêu thú.
Bên trên có hoa văn màu vàng quấn quanh, chứng tỏ quả trứng này không tầm thường.
Nàng ta rất đắc ý, thầm nghĩ bản thân quả là người được trời cao chiếu cố, chỉ nhặt bừa cũng có thể nhặt được một bảo bối thế này.
Nhưng, thấy Lộ Tu Hàm chậm chạp không về, nàng ta dần mất kiên nhẫn.
Chỉ giải quyết một phế vật mà cũng tốn nhiều thời gian thế cơ à?
Tuy nhiên, nàng ta chẳng hề có ý định qua tìm Lộ Tu Hàm, bởi nàng ta phải tránh hiềm nghi.
Dẫu tương lai chuyện này có bại lộ, thì cũng do kẻ ngu Lộ Tu Hàm kia tự làm tự chịu, chẳng liên quan gì tới nàng ta cả.
Đúng lúc này, nàng ta nhìn thấy Hình Vu.
Trong lòng nàng ta mừng thầm. Sở dĩ ban nãy Hình Vu nói với nàng ta mấy lời khó hiểu, chắc chắn là do ả khốn Phượng Khê kia châm ngòi, vừa hay nàng ta có thể nhân cơ hội này để giải thích.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!