Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Dứt lời, hắn ta đưa tay tóm Phượng Khê. Sở dĩ hắn ta không dùng phi kiếm và linh quyết, một mặt là do hắn ta tự cao tự đại, mặt khác hắn ta không muốn gây ra tiếng động quá lớn.

Hắn ta cho rằng bản thân có thể bắt Phượng Khê một cách dễ dàng, bởi nàng gần như không có tu vi.

Nhưng, Phượng Khê lại lấy một tư thế quỷ dị để trốn thoát khỏi tay hắn ta, đồng thời sử dụng quyết trói để trói hai chân hắn ta lại.

Tuân theo quy tắc “một nghề cho chín còn hơn chín nghề”, hiện tại Phượng Khê chỉ tập trung luyện hai loại pháp quyết, một là hỏa quyết, một là quyết trói.

Nhất là quyết trói, nói là thuần thục tới mức điêu luyện thì cũng không ngoa.

Ngay cả Huyết Thiên Tuyệt còn trúng chiêu, Lộ Tu Hàm là cái thá gì.

Đương nhiên, tiền đề là dưới tình huống đối phương không đề phòng, cảnh giác.

Chân của Lộ Tu Hàm vừa bị trói, nhóm người Quân Văn đang mai phục lập tức nhảy ra, đ.â.m thẳng phi kiếm và linh quyết về phía hắn ta.

Đúng là tu vi của Lộ Tu Hàm cao hơn mọi người, nhưng hiện tại hắn ta đang bị trói chân, cộng thêm không đề phòng, nên lập tức rơi vào thế yếu, chỉ có thể gắng gượng phòng thủ chứ không có sức đánh trả.

Hắn ta vừa tức vừa hoang mang, nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao người của Ngự Thú Môn và Vạn Kiếm Tông lại hợp tác với người của Huyền Thiên Tông.

“Dừng tay! Các người điên hết rồi à?”

Mọi người đều phớt lờ hắn ta. Một khi đã ra tay, thì không còn đường hối hận nữa.

Phượng Khê âm thầm đứng cạnh quan sát cuộc chiến, muốn loại Lộ Tu Hàm thì phải bóp nát ngọc bài hắn ta đang đeo trên người.

Một khi ngọc bài bị bóp nát, hắn ta sẽ bị truyền tống ra ngoài.

Nhưng chỉ mỗi thế thì quá hời cho tên Lộ Tu Hàm này rồi.

Vì vậy, nàng phải làm gì đó, nếu không thì quá có lỗi với kế hoạch lần này.

Phượng Khê bắt đầu châm chọc: “Lộ Tu Hàm, ngươi đừng giãy dụa nữa, vẫn nên bóp nát ngọc bài mà trốn đi thì hơn, dẫu sao mọi người đều biết ngươi là tên hèn nhát, vô liêm sỉ kia mà.”

“Biết vì sao mọi người hợp sức đánh ngươi không? Vì mọi người đều đã biết những chuyện xấu xa mà ngươi làm, ngươi đã chọc giận rất nhiều người.”

“Lộ Tu Hàm, ngươi có biết hành vi của bọn ta gọi là gì không? Là đánh chó ngã ao đấy, đánh c.h.ế.t con ch.ó ghẻ nhà ngươi!”

“...”

Đầu óc Lộ Tu Hàm ong lên vì tức. Vốn hắn ta đã không phải đối thủ của mọi người, giờ đây lại càng luống cuống tay chân.

Thấy thời cơ đã tới, Phượng Khê xông thẳng lên: “Xem pháp bảo của ta đây!”

Dứt lời, nàng ném túi bột ớt về phía Lộ Tu Hàm.

Lộ Tu Hàm vung kiếm c.h.é.m theo bản năng, khiến bột ớt trong túi bay tứ tung.

Không chỉ mỗi hắn ta “dính đạn”, mà mấy người Quân Văn cũng không thoát khỏi.

Họ vừa ho khan vừa lau nước mắt, hiện trường trở nên hỗn loạn.

Phượng Khê hét lên: “Lộ Tu Hàm định bỏ trốn, mau, mau cản hắn lại.”

Mấy người Quân Văn vô thức tung chiêu, phi kiếm và linh quyết bay đầy trời.

Tuy không nhìn rõ, nhưng họ biết Lộ Tu Hàm vẫn đang ở trong vòng vây của họ, vì thế họ cũng không đánh nhầm hướng.

Lộ Tu Hàm xui xẻo tột cùng!

Đầu tiên, hắn ta bị quyết nổ của Liễu Thiếu Bạch khiến cho m.á.u thịt mơ hồ, sau đó lại bị thuật gai của Tống Ngọc Điệp đ.â.m thành con nhím. Sau đó nữa, phi kiếm của Quân Văn đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c hắn ta…

Chờ tới khi tầm nhìn của mọi người được khôi phục, Lộ Tu Hàm đã giống một con ch.ó c.h.ế.t, nằm yên chẳng hề nhúc nhích.

Sau vài giây lặng người, Liễu Thiếu Bạch tiến lên kiểm tra hơi thở của hắn ta.

Vẫn còn sống!

Liễu Thiếu Bạch thoáng thở phào.

Những người khác cũng thoáng thở phào.

Đây chỉ là một cuộc thí luyện, gây ra mạng người thì không tốt.

Phượng Khê lúng túng nói: “Muội chỉ muốn giúp đỡ mọi người, không ngờ lại biến khéo thành vụng, thật sự xin lỗi. Nhưng, nhưng xuất phát điểm của muội là tốt!”

Tống Ngọc Điệp vừa lau nước mắt vừa nói: “Phượng Khê, ta không quan tâm xuất phát điểm của ngươi là tốt hay xấu, lần sau ngươi đừng xuất phát nữa là được!”

Hình Vu thì không ngừng hắt xì: “Hắt xì! Hắt xì! Đúng, về sau ngươi vẫn nên thành thật làm phế vật thì hơn, đừng xen vào.”

Còn Quân Văn, tuy hắn cũng cảm thấy sự giúp đỡ của Phượng Khê là thừa thãi, nhưng hắn không thích nghe người khác chỉ trích tiểu sư muội của mình, bèn hừ lạnh: “Nếu không ngờ tiểu sư muội ta thông minh, đoán chừng Lộ Tu Hàm đã thật sự trốn thoát rồi. Ta thấy túi ớt bột của sư muội ta ném rất đúng lúc. Hắt, hắt xì!”

Phượng Khê suýt thì bật cười thành tiếng, ưu điểm lớn nhất của Ngũ sư huynh nàng là bênh vực người mình.

Nàng thành khẩn xin lỗi thêm lần nữa, rồi đi tới bên cạnh Lộ Tu Hàm, tháo nhẫn trữ vật của hắn ra, rồi đưa cho Quân Văn.

“Ngũ sư huynh, huynh có thể mở ra không?”

Quân Văn: “… Tiểu sư muội, tuy ta có thể mở ra, nhưng, nhưng chuyện này, chuyện này không tốt lắm đâu?”

Phượng Khê nhún vai: “Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thì có gì không tốt? Mọi người bận rộn nửa ngày rồi, lấy chút phí vất vả không phải chuyện hợp lý hợp tình ư?”

Quân Văn: “…”

Mấy người Liễu Thiếu Bạch: “…”

Sao ngươi có thể ngụy biện một cách đường hoàng như thế hả?

Thấy mấy người Liễu Thiếu Bạch tuy có hơi hoang mang nhưng chẳng ai cất tiếng phản đối, Quân Văn bèn cưỡng chế mở nhẫn trữ vật của Lộ Tu Hàm ra.

Nếu là lúc bình thường, trên nhẫn trữ vật có ấn ký thần thức của chủ nhân, người ngoài không thể mở ra được.

Nhưng nếu chủ nhân bị thương nặng, liên hệ thần thức giữa chủ nhân và nhẫn trữ vật sẽ yếu đi nhiều, lúc này có thể cưỡng chế mở ra.

Còn một tình huống nữa, nếu tu vi của người mở cao hơn chủ nhân, thì cũng có thể cưỡng chế mở ra.

Khi phóng thần thức vào nhẫn trữ vật của Lộ Tu Hàm, Quân Văn suýt bị ánh sáng vàng làm mù mắt!

Quá giàu!

Quá quá giàu!

Đều là đệ tử thân truyền, sao sự chênh lệch giàu nghèo lại lớn tới vậy hả?

“Ngũ sư huynh, huynh mau đổ đồ bên trong ra đi, chúng ta cùng chia nhau.”

Quân Văn rất nghe lời, lập tức đổ hết đồ bên trong ra ngoài.

Tuy mấy người Liễu Thiếu Bạch giàu hơn Quân Văn khố rách áo ôm nhiều, nhưng trên đời nào có ai chê nhiều tiền đâu cơ chứ?

Vì thế, dưới sự chủ trì của Phượng Khê, mọi người vui vẻ chia của.

Tuy Phượng Khê và Quân Văn được chia nhiều hơn chút, nhưng những người khác cũng không phản đối.

Bởi Phượng Khê là người lên kế hoạch, nàng được chia nhiều hơn cũng là lẽ dĩ nhiên.

Sau khi chia chác xong, Phượng Khê bảo Quân Văn thả một đống đá to vào nhẫn trữ vật của Lộ Tu Hàm, rồi đeo lại vào ngón tay hắn ta.

Nàng viết một hợp đồng cho tặng, ý là Lộ Tu Hàm tự nguyện tặng miễn phí toàn bộ đồ đạc trong nhẫn trữ vật của mình cho họ. Sau đó, nàng nhấc ngón tay Lộ Tu Hàm lên, ấn đủ năm ngón tay.

Mấy người Liễu Thiếu Bạch: Thất đức ghê!

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!