Sau khi gã đi khuất, Quân Văn khẽ chậc: “Đoán chừng lần này Hình Vu tức c.h.ế.t rồi! Ngự Thú Môn của họ rất không thích người khác lấy chuyện linh thú ra châm chọc mình, không ngờ miệng của Thẩm Chỉ Lan lại độc như vậy.”
Phượng Khê quay sang nhìn hắn, không nói gì.
Quân Văn: “… Nàng ta không nói? Là, là muội bịa ra?”
Quân Văn tròn mắt nhìn Phượng Khê.
Không phải chứ, sao muội nói dối như thật vậy?
Sau đó, hắn nhớ lại những màn diễn của Phượng Khê khi ở trước mặt Huyết Thiên Tuyệt, hắn bèn câm miệng.
Không thể trách Quân Văn phản ứng chậm chạp, trước kia hắn chưa từng gặp ai nói dối mà tự nhiên như ăn cơm, uống nước thế này!
Đến cả Ma tộc cũng không có ai âm hiểm tới vậy! Khụ khụ, không ai có kỹ thuật diễn tốt tới vậy!
Hai người lại mất thêm một canh giờ nữa mới tìm được Tống Ngọc Điệp của Vạn Kiếm Tông.
Tống Ngọc Điệp là tiểu đồ đệ của Lộ Chấn Khoan - chưởng môn của Vạn Kiếm Tông, cũng là tiểu sư muội của tông môn, ngày thường luôn được cưng chiều.
Phượng Khê đi thẳng vào vấn đề: “Tống sư tỷ, muội rất chướng mắt Thẩm Chỉ Lan, nàng ta không thông minh bằng muội, càng không đẹp bằng tỷ, dựa vào đâu mà c.ướp đi hết mọi nổi bật? Nếu Hỗn Nguyên Tông bọn họ lại giành được hạng nhất trong lần tỷ thí bí cảnh lần này, chắc chắn người ta sẽ thổi phồng nàng ta cho xem.”
“Vì thế, hai tông môn chúng ta hợp tác xử gọn Hỗn Nguyên Tông đi! À, không đúng, phải là ba tông môn chứ! Ngự Thú Môn cũng đã đồng ý hợp tác với Huyền Thiên Tông bọn muội, bây giờ chỉ thiếu mỗi Vạn Kiếm Tông của tỷ nữa thôi.”
Phượng Khê đã quen với việc nhìn mặt đoán ý, suy đoán tâm tư, nàng luôn có thể tìm thấy điểm đột phá.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy những lời nàng nói, Tống Ngọc Điệp lập tức đồng ý mà chẳng hề do dự.
Nàng ấy đã sớm ngứa mắt Thẩm Chỉ Lan rồi.
Ỷ vào việc bản thân sở hữu Thủy linh căn cực phẩm mà suốt ngày khoe khoang khắp nơi.
Như thể nàng ta giỏi nhất trần đời vậy!
Lần này, nàng ấy sẽ loại nàng ta, xem nàng ta còn lấy gì mà khoe khoang nữa?
---
Chỉ chốc lát sau, họ lại tìm được Liễu Thiếu Bạch của Vạn Kiếm Tông.
Tuy Liễu Thiếu Bạch chẳng hề có ác cảm với Thẩm Chỉ Lan, nhưng hắn ta mong ngóng vị trí hạng nhất.
Đã có cơ hội hợp tác để xử lý Hỗn Nguyên Tông, cớ sao lại không làm?
Viên Túng Hoành của Ngự Thú Môn cũng suy nghĩ giống hắn ta, nên sau khi sáu người tập hợp, đã đạt thành nhận thức chung.
Quan trọng là, kế hoạch tác chiến như thế nào.
Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Các vị sư huynh, sư tỷ! Tu vi của Lộ Tu Hàm đã đạt tới tầng sáu Trúc Cơ, còn Thẩm Chỉ Lan, tuy chỉ mới đạt tới tầng ba Trúc Cơ, nhưng chắc chắn trên người nàng ta có rất nhiều đồ tốt. Nếu đánh chính diện, tuy chúng ta sẽ thắng, nhưng khó tránh khỏi việc bị thương, vậy thì không đáng. Nhất là tiểu phế vật như muội, lỡ kéo chân sau của các sư huynh sư tỷ thì không hay.”
“Chi bằng, chúng ta đánh úp bất ngờ, một chiêu xử gọn. Mọi người thấy sao?”
Liễu Thiếu Bạch là người nhạy bén, cảm thấy lời Phượng Khê nói không sai.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng tu vi của họ và Lộ Tu Hàm thật sự chênh lệch.
“Ngươi có kế hoạch gì chưa?”
Phượng Khê không đáp mà hỏi lại: “Mọi người biết vì sao muội phải rời khỏi Hỗn Nguyên Tông không? Trừ bị Thẩm Chỉ Lan vu oan, nguyên nhân chính là do Lộ Tu Hàm muốn g.i.ế.t muội, về phần có phải do Thẩm Chỉ Lan sai bảo không, muội cũng không biết.”
“Vì thế, nếu muội một thân một mình xuất hiện trước mặt hắn ta, chắc chắn hắn ta sẽ đuổi g.i.ế.t muội. Muội sẽ dụ hắn ta tới chỗ chúng ta bố trí mai phục, hắn ta chỉ chăm chăm muốn g.i.ế.t muội, đó là thời cơ tốt nhất để đánh lén.”
Phượng Khê thầm giơ ngón tay cái với bản thân.
Chỉ cần Lộ Tu Hàm ra tay g.i.ế.t nàng, thì tội danh Thẩm Chỉ Lan c.ướp thảo dược của nàng, vu oan cho nàng sẽ là ván đóng thuyền.
Tới lúc đó, nàng sẽ đứng ở đỉnh cao của đạo đức.
Về sau, lỡ nàng và Thẩm Chỉ Lan có tranh chấp, nàng sẽ được dư luận ủng hộ.
Không ngờ sau khi Phượng Khê nói xong, Quân Văn bèn cau mày phản bác: “Không được! Ta không đồng ý. Làm vậy quá mạo hiểm. Tu vi của Lộ Tu Hàm đã đạt tới tầng sáu Trúc Cơ, chỉ cần phất tay là có thể lấy mạng muội rồi.”
“Ngũ sư huynh, g.i.ế.t muội không phải chuyện quang minh chính đại gì cho cam, nên chắc chắn Lộ Tu Hàm sẽ không ra tay ngay khi vừa nhìn thấy muội đâu. Hắn ta phải xác nhận rằng huynh không ở bên cạnh muội rồi mới ra tay. Thời gian đó vừa đủ để muội dụ hắn ta vào vòng mai phục.”
“Hơn nữa, không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Tới Huyết Thiên Tuyệt mà muội còn chẳng sợ, sao có thể sợ một Lộ Tu Hàm được cơ chứ?”
Quân Văn không khuyên được nàng, chỉ đành đồng ý.
Tống Ngọc Điệp đánh giá Phượng Khê vài lần: “Không ngờ ngươi lại can đảm tới vậy, chỉ tiếc tu vi của ngươi quá kém.”
Lời nàng ấy nói cũng là tiếng lòng của ba người khác.
Phượng Khê thật sự rất can đảm!
Về phần chuyện Huyết Thiên Tuyệt trước đó, họ cũng có cùng suy nghĩ với Lộ Tu Hàm, cảm thấy chẳng qua là Tiêu Bách Đạo đang “dán vàng” lên mặt nàng mà thôi.
Thế mới nói, khi không có thực lực, dù ngươi có chứng minh thế nào đi nữa, vẫn sẽ có người nghi ngờ ngươi.
Đương nhiên Phượng Khê biết rõ chuyện này, nên nàng không dám chậm trễ một giây phút nào, tranh thủ mọi khoảnh khắc để tu luyện.
Chờ khi nàng đủ mạnh mẽ, mọi âm thanh nghi ngờ sẽ tự động biến mất.
Sau khi bàn bạc xong, họ bắt đầu tìm kiếm tung tích của Thẩm Chỉ Lan và Lộ Tu Hàm.
Không lâu sau, họ chạm mặt một nhóm đệ tử của Huyền Thiên Tông đang hoang mang rối loạn.
Từ lời kể của nhóm đệ tử Huyền Thiên Tông, họ biết Thẩm Chỉ Lan và Lộ Tu Hàm vừa loại vài đệ tử của Huyền Thiên Tông, nơi hai người kia dừng chân chỉ cách nơi này chưa tới năm dặm.
Phượng Khê lập tức bảo mấy người Quân Văn đi tìm chỗ ẩn nấp, đồng thời kích hoạt linh khí che giấu hơi thở.
Đương nhiên, tông môn nghèo tới độ khố rách áo ôm như Huyền Thiên Tông làm gì có đồ tốt như thế… Nhưng, nhóm Tống Ngọc Điệp thì có.
Phượng Khê sắp ghen tị c.h.ế.t rồi.
Về sau nàng phải dốc sức kiếm tiền, mới có thể trang bị đồ tốt nhất.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng, Phượng Khê hoảng loạn chạy về hướng hai người Thẩm Chỉ Lan dừng chân.
Chỉ chốc lát sau, nàng đã nhìn thấy họ. Ban đầu nàng sửng sốt, rồi lập tức quay đầu bỏ chạy.
Khóe miệng Lộ Tu Hàm cong lên tạo thành một nụ cười dữ tợn: “Sư muội, đồ ngu Phượng Khê kia tự dâng tới tận cửa rồi, để ta đi giải quyết nàng ta.”
Thẩm Chỉ Lan muốn nói lại thôi: “Nhị sư huynh, hay là thôi đi, lỡ bị người ta phát hiện…”
“Sư muội, muội yên tâm, ta sẽ tìm một nơi không người, sau khi g.i.ế.t nàng ta, ta sẽ tạo hiện trường nàng ta bị yêu thú ăn t.hịt, sẽ không ai nghi ngờ chúng ta. Muội đừng quan tâm, ta sẽ về ngay thôi.”
Dứt lời, Lộ Tu Hàm lập tức lao vọt về nơi Phượng Khê vừa chạy trốn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!