Tiêu Bách Đạo biết tỏng ý đồ của hai người này. Họ châm chọc khích bác để Huyền Thiên Tông và Hỗn Nguyên Tông xảy ra mâu thuẫn, còn họ thì ngồi làm ngư ông đắc lợi chứ gì?
Nếu sớm biết mọi chuyện sẽ đi đến nước này, ông đã chẳng lắm miệng.
Từ nay, ông nhất định phải khắc ghi một triết lý: Trong lúc ăn dưa thì không được lắm miệng, lắm miệng rồi sẽ không ăn được dưa ngon!
Nhưng, có nên nhận Phượng Khê làm đệ tử không nhỉ?
Ông vô thức quay đầu nhìn Phượng Khê, đúng lúc tiểu cô nương cũng đang nhìn ông.
Gương mặt nàng tràn ngập sự cầu khẩn, xen lẫn chút quyết tuyệt muốn đập nồi dìm thuyền.
Lòng Tiêu Bách Đạo mềm nhũn. Thôi vậy, nếu đã lội vào vũng nước đục này, thì đành ra mặt cho nàng vậy!
Thuận tiện chọc tức lão già Bách Lý Mộ Trần kia.
Thế là, ông cười nói với Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê: “Đúng là Tôi Linh Đan, hơn nữa độ tinh khiết cũng không tệ lắm. Hai người cũng xem đi.”
Dứt lời, ông nhìn Bách Lý Mộ Trần, thấy sắc mặt ông ta xám xịt khó coi, ông nói:
“Bách Lý chưởng môn, đệ tử của ta nói đúng đó. Chỉ cần Hỗn Nguyên Tông lấy đá lưu ảnh ra, chân tướng tự khắc rõ ràng, khỏi tranh cãi cho mất thời gian.”
Sắc mặt của Bách Lý Mộ Trần lại càng khó coi hơn.
Không phải do ông ta phản ứng chậm, mà do hành động của Phượng Khê nằm ngoài dự liệu của ông ta. Hơn nữa nàng nhanh mồm nhanh miệng, khiến ông ta không kịp ngăn cản.
Đương nhiên, ông ta cũng bị Nhị đồ đệ yêu dấu của mình chọc tức.
Ngu như heo vậy!
Ông ta cố ổn định cảm xúc, rồi cười nói: “Tiêu chưởng môn, Phượng Khê nói dối hết lần này đến lần khác, lại giỏi ngụy biện, ngươi đừng tin lời nó. Đừng vì nó mà ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai tông môn chúng ta!”
Tiêu Bách Đạo cười đáp: “Bách Lý chưởng môn, ngươi đang tránh nặng tìm nhẹ đúng không? Phượng Khê chỉ là một tiểu nha đầu có đan điền rạn nứt, ta có nhận con bé làm đệ tử hay không, cũng chẳng ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai tông môn chúng ta.”
“Ngươi vẫn nên lấy đá lưu ảnh ra để bọn ta xem rồi phân xử thì hơn.”
Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê cũng rối rít hùa theo:
“Đúng đấy. Bách Lý chưởng môn, tranh cãi chi cho mất thời gian, cứ lấy đá lưu ảnh ra là biết ai nói thật ai nói dối ngay thôi. Dẫu sao Thẩm Chỉ Lan cũng trong sạch, ngươi sợ cái gì?”
“Đúng vậy, chỉ cần lấy đá lưu ảnh ra, thật giả tự khắc rõ ràng.”
Bách Lý Mộ Trần nghiến răng nói với Cát trưởng lão của Chấp Pháp Đường: “Cát trưởng lão, lấy đá lưu ảnh ghi lại cuộc khảo thí ra đây.”
Vẻ mặt Cát trưởng lão tràn ngập sự xấu hổ: “Chưởng môn, do đệ tử của Chấp Pháp Đường không bảo quản đúng cách, đá lưu ảnh đã bị vỡ rồi. Nhưng ta có thể làm chứng, Thẩm Chỉ Lan trong sạch, mọi việc đều do Phượng Khê gieo gió gặt bão.”
Nghe vậy, giọng nói của Phượng Khê trở nên run rẩy: “Đá lưu ảnh là chứng cứ quan trọng, bây giờ nó bị vỡ rồi, trong sạch của ta phải làm sao? Chẳng lẽ bắt ta gánh nỗi oan này cả đời ư?”
“Hoặc là để ta đối chất với Thẩm Chỉ Lan, hoặc là Hỗn Nguyên Tông các người bồi thường cho ta. Nếu không, dẫu hôm nay có đ.ập đầu c.h.ế.t tại đây, ta cũng sẽ không chịu khuất nhục.”
Gương mặt Bách Lý Mộ Trần cực kỳ u ám, ông ta hối hận tới xanh ruột!
Sớm biết chuyện sẽ đi đến nước này, ông ta đã chẳng gọi Phượng Khê tới làm gì.
Vốn đang tốt đẹp, giờ lại biến khéo thành vụng. Ông ta phải giải quyết chuyện này thế nào đây?
Tất nhiên là không thể để nàng và Thẩm Chỉ Lan đối chất, bởi ông ta hiểu rõ chân tướng của chuyện này.
Thế là, ông ta liếc mắt ra hiệu cho Cát trưởng lão.
Cát trưởng lão ngầm hiểu, nói với Phượng Khê: “Chuyện xảy ra ngày đó đã sớm có kết luận, đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa. Chẳng qua, Chấp Pháp Đường ta cũng phải chịu trách nhiệm vì không bảo quản đá lưu niệm cho tốt, thế này đi, ta sẽ miễn tiền phí chuộc thân cho ngươi, lại bồi thường cho ngươi thêm năm trăm linh thạch, chuyện này dừng lại tại đây.”
Phượng Khê cười.
Nàng vươn tay chỉ bụng mình: “Đan điền của ta hỏng rồi, cuộc đời ta cũng chấm hết. Chẳng lẽ đời ta chỉ đáng giá một nghìn linh thạch thôi ư? Cát trưởng lão, ông thử đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi bản thân xem, ông làm vậy có phải đang bắt nạt người khác không?”
Ngay giây phút nghe nhắc tới linh thạch, cả người Tiêu Bách Đạo như được bơm m.áu.
“Khụ khụ, tiểu nha đầu nói đúng đó. Hỗn Nguyên Tông của các ngươi lắm tiền nhiều của, chỉ bồi thường một nghìn linh thạch thì cũng quá keo kiệt rồi. Phượng Khê, ngươi cứ nói một con số đi, ta ra mặt thay ngươi.”
Ánh mắt Phượng Khê khẽ khóe lên, xem ra nàng thành công rồi.
Nàng giơ một ngón tay với Cát trưởng lão.
Trong lòng Tiêu Bách Đạo thầm nghĩ: tiểu nha đầu này gớm thật, dám đòi tận mười vạn linh thạch cơ đấy.
Sau đó, ông nghe Phượng Khê nói: “Mười nghìn vạn linh thạch.”
Phụt!
Tiêu Bách Đạo phun sạch nước trà trong miệng ra ngoài.
Sắc mặt Cát trưởng lão lập tức trầm xuống: “Phượng Khê, ngươi đừng quá đáng!”
Phượng Khê cong môi cười: “Cát trưởng lão, nếu ta cho ông mười nghìn vạn linh thạch, rồi hủy đan điền của ông. Ông có nguyện ý không? Những người ở đây, có ai nguyện ý không?”
Hiện trường lập tức yên tĩnh lại.
Đừng nói mười nghìn vạn, dù là một trăm nghìn vạn, cũng không ai nguyện ý.
Đan điền là cội nguồn của việc tu luyện, hủy đan điền, chẳng khác gì hủy hi vọng sống.
Phượng Khê cười khổ: “Xem ra chẳng ai nguyện ý cả.”
“Vậy mọi người nói xem, mười nghìn vạn là nhiều ư? Hiện tại ta đã trở thành phế nhân, sau này nếu muốn sống sót, thì nhất định phải nhờ tông môn che chở. Vì thế, trong mười nghìn vạn này, ta sẽ nộp cho Huyền Thiên Tông năm nghìn vạn.”
Cát trưởng lão hít một hơi thật sâu: “Phượng Khê, nhiều nhất là một vạn linh thạch. Nếu không tông môn sẽ không đồng ý với yêu cầu rời tông của ngươi.”
Tiêu Bách Đạo lập tức nhảy dựng lên: “Ngươi đang uy h.i.ế.p đệ tử thân truyền của bổn tọa đấy ư? Thế chẳng khác gì coi khinh bổn tọa.”
“Ngươi không muốn bồi thường tiền cũng được thôi, vừa bay bổn tọa quen biết một đại sư luyện khí thiên tài, chỉ cần đá lưu ảnh vẫn chưa vỡ thành bột mịn, người nọ vẫn sẽ phục hồi được hình ảnh bên trong. Tới lúc đó, mọi người chỉ cần liếc qua là biết ngay chân tướng.”
Nhóm người: “…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!