Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

“Ngũ sư huynh, Huyền Thiên Tông chúng ta không có thực lực, huynh phải học cách mượn lực đánh lực, hợp lực tung hoành…”

Quân Văn cắt ngang lời nàng: “Tiểu sư muội, hợp lực tung hoành là cái gì?”

Phượng Khê đang định giảng giải chi tiết cho hắn, nhưng bí cảnh Thiên Ngân đã mở ra trước thời hạn.

Thấy thời gian không còn nhiều, nàng chỉ đành giải thích ngắn gọn: “Hợp lực tung hoành là hợp lực của những kẻ yếu để tấn công một kẻ mạnh, hoặc cũng có thể lợi dụng lực của một kẻ mạnh để tấn công một đám gà yếu. Tóm lại là phải ứng biến linh hoạt theo tình hình, không chỉ tập hợp sức lực, thi thoảng còn phải châm ngòi ly gián và mượn d.a.o g.i.ế.t người nữa.”

Quân Văn nghe mà chẳng hiểu gì, đôi mắt lộ rõ vẻ ngơ ngác.

Phượng Khê định giải thích chi tiết hơn chút nữa, nhưng bên kia đã thúc giục, nàng chỉ đành thôi.

Dẫu sao với đầu óc của Quân Văn, dù có giải thích rõ ràng, đoán chừng hắn cũng không thể vận dụng linh hoạt. Chờ sau này rồi nói tiếp vậy!

Hai người chạy tới chỗ xếp hàng, Quân Văn đứng đầu đội ngũ của Huyền Thiên Tông.

Địa vị của đệ tử thân truyền không thể lay động.

Trong lòng Phượng Khê thoáng chút tiếc nuối, nếu đan điền của nàng lành hẳn, nàng cũng có thể theo vào.

Nhưng hiện tại nàng mới chỉ sinh ra Hỏa linh căn, vẫn chưa thấy tăm tích của Kim linh căn và Thổ linh căn đâu, còn lâu mới đến lúc đan điền khỏi hẳn.

Tuy nhiên năng lực điều chỉnh tâm lý của nàng rất mạnh, chỉ buồn bã một lát đã quay về dáng vẻ hoạt bát.

Nàng lại dặn dò Quân Văn thêm vài câu nữa, rồi đi tới bên cạnh Tiêu Bách Đạo.

Nàng nhạy bén nhận ra tâm trạng sư phụ nhà mình không tốt, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, bởi kiểu gì thì thành tích của Huyền Thiên Tông cũng sẽ đứng bét, dù là ai cũng chẳng thể vui nổi.

Đúng lúc này, trên vách đá trước mặt xuất hiện những gợn sóng linh lực d.a.o động.

Bí cảnh Thiên Ngân hoàn toàn mở ra.

Bốn người Bách Lý Mộ Trần lần lượt lấy ra một mảnh ngọc rồi bất đầu kết ấn.

Bốn mảnh góc bay lên không trung, rồi hợp lại với nhau.

Phượng Khê híp mắt nhìn, nàng mơ hồ nhìn thấy một vài hoa văn phức tạp được khắc trên mặt ngọc.

Sau đó, miếng ngọc tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt, trên vách đá xuất hiện một cánh cửa chỉ vừa đủ cho một người đi qua.

Bốn tông môn lớn căn cứ theo xếp hạng thành tích của đợt tỷ thí trước đó để làm thứ tự tiến vào. Người của Hỗn Nguyên Tông vào đầu tiên, sau đó là Vạn Kiếm Tông, Ngự Thú Môn, cuối cùng mới tới Huyền Thiên Tông.

Quân Văn quay đầu vẫy tay với Phượng Khê, rồi cất bước tiến vào bí cảnh.

Chờ tất cả mọi người tiến vào, bốn chưởng môn chuẩn bị thu hồi miếng ngọc. Chờ tới khi bí cảnh sắp đóng thì mới mở lại cửa để mọi người ra ngoài.

Không ai ngờ rằng, biến cố đột nhiên xảy ra.

Ánh sáng của miếng ngọc đột nhiên chiếu lên người Phượng Khê, Phượng Khê phát hiện chân không nghe theo sự điều khiển của mình nữa, cứ “đi” về phía cánh cửa bí cảnh.

Nàng quay đầu hét lớn: “Sư phụ, sư phụ ơi, cứu con! Cứu con với!”

Hai tay của Tiêu Bách Đạo vẫn đang kết ấn, làm gì còn tay để kéo Phượng Khê. May mà nhóm người Cố phong chủ phản ứng mau lẹ, vội vàng vọt tới.

Nhưng họ bị ánh sáng của miếng ngọc cản lại, không thể tới gần Phượng Khê.

Phượng Khê “đi” tới cửa vào bí cảnh, liều mạng bám chặt “khung cửa”, tiếc là cuối cùng nàng vẫn biến mất trong tầm nhìn của mọi người.

Lúc này, ánh sáng của miếng ngọc cũng dần tắt, mọi thứ khôi phục bình thường.

Tiêu Bách Đạo sốt ruột tới độ đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, nhưng lại chẳng biết nên làm thế nào.

Số lượng người được tiến vào bí cảnh là có hạn, hơn nữa còn có yêu cầu về tu vi. Vì thế, hiện tại, bất kể ông hay những người khác đều không thể tiến vào bí cảnh được nữa.

Bách Lý Mộ Trần vỗ vỗ vai ông: “Tiểu nha đầu Phượng Khê phúc lớn mạng lớn, sẽ không sao đâu.”

Tuy lời nói của ông ta tỏ ý an ủi, nhưng nét mặt ông ta lại tỏ vẻ hả hê khi người khác gặp họa.

Trời đòi mạng người, ai cũng không thể cản.

Tiêu Bách Đạo chẳng có tâm trạng lá mặt lá trái với ông ta, cặp mày của ông vẫn luôn cau chặt.

Cố phong chủ của Đông phong cất lời an ủi: “Chưởng môn, Phượng Khê thông minh, biết tránh hại tìm lợi, hơn nữa Quân Văn cũng ở trong đó, sẽ không sao đâu. Huống hồ, bí cảnh sẽ không vô duyên vô cớ kéo con bé vào trong, có lẽ đây là cơ duyên của con bé.”

Nghe ông ấy nói vậy, cặp mày của Tiêu Bách Đạo mới thoáng thả lỏng.

Đối với những người khác, sự cố xảy ra với Phượng Khê chỉ là khúc nhạc đệm, mọi người dồn mọi sự chú ý vào số liệu thành tích của từng tông môn.

Những đệ tử tiến vào bí cảnh đều được nhận một tấm ngọc bài, tấm ngọc bài đó được kết nối với đá truyền ảnh ở bên ngoài.

Trên đá truyền ảnh sẽ hiển thị chủng loại và số lượng của linh thực mà các đệ tử tham gia tỷ thí thu hoạch được.

Lần này, bốn tông môn lớn có tổng cộng bảy đệ tử thân truyền tiến vào bí cảnh, cụ thể như sau:

Huyền Thiên Tông gồm Lộ Tu Hàm - tầng sáu Trúc Cơ và Thẩm Chỉ Lan - tầng ba Trúc Cơ.

Ngự Thú Môn gồm Viên Túng Hoành - tầng bốn Trúc Cơ và Hình Vu - tầng ba Trúc Cơ.

Vạn Kiếm Tông gồm Liễu Thiếu Bạch - tầng bốn Trúc Cơ và Tống Ngọc Điệp - tầng ba Trúc Cơ.

Huyền Thiên Tông gồm Quân Văn - tầng ba Trúc Cơ.

Đúng rồi, hiện tại Huyền Thiên Tông có thêm Phượng Khê nữa, tu vi của nàng miễn cưỡng coi là đạt tới Luyện Khí Kỳ, nhưng trên người nàng không có ngọc bài.

Tuy chỉ mới tiến vào hơn một canh giờ, nhưng số liệu của Hỗn Nguyên Tông đã vượt xa ba tông môn khác.

Nhất là Thẩm Chỉ Lan, vừa tiến vào, nàng ta đã g.i.ế.t c.h.ế.t một con báo Liệt Phong cấp bảy, hái được một cây Tử Điệp Diên Vĩ - cây linh thực cấp địa.

Toàn trường bàn tán xôn xao.

“Tuy thực lực của một con báo Liệt Phong cấp bảy tương đương với thực lực của một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng mọi người đều biết, nếu thật sự đánh nhau, sức chiến đấu của yêu thú mạnh mẽ hơn tu sĩ nhiều. Điều này chứng tỏ tu vi của Thẩm Chỉ Lan đã đạt tới đỉnh tầng ba Trúc Cơ, chẳng bao lâu nữa sẽ đột phá lên tầng bốn, cũng chính là Trúc Cơ trung kỳ.”

“Tốc độ tu luyện của nàng ta quá ngược đời rồi, không hổ là người sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm.”

“Chẳng những tốc độ tu luyện ngược đời, mà vận may cũng ngược đời nốt! Tử Diệp Diên Vĩ là linh thực cấp địa, yêu thú bảo hộ thường là Trúc Cơ hậu kỳ, thậm chí là đại viên mãn, không ngờ yêu thú mà nàng ta đụng trúng mới chỉ Trúc Cơ sơ kỳ.”

“...”

Nghe tiếng bàn tán của mọi người, khóe miệng Bách Lý Mộ Trần khẽ cong lên, thực lực mới là chân lý!

Ngoài Thẩm Chỉ Lan, biểu hiện của Lộ Tu Hàm cũng không tệ, dẫu sao tu vi của hắn cũng bày ra đó.

Biểu hiện của nhóm đệ tử thân truyền khác cũng được coi là tạm ổn, chỉ riêng Quân Văn… số liệu vẫn là số không tròn trĩnh.

Tuy hiện tại Tiêu Bách Đạo rất lo cho Phượng Khê, nhưng nhìn số liệu này, trong lòng ông vẫn không nhịn được mà thầm mắng Ngũ đồ đệ một thôi một hồi.

Trừ ăn ra thì chẳng biết làm cái đếch gì cả!

Ông không ngờ rằng, trong bí cảnh, Quân Văn đang vội tìm người.

Chân trước hắn vừa bước vào bí cảnh, chân sau Phượng Khê đã đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, sau đó bắt đầu… dạy kỹ năng thi đấu cho hắn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!