Bách Lý Mộ Trần: “…”
Gì mà đây là lời đệ nghị của ông ta?
Đúng là ông ta có đề nghị tổ chức lễ nhận đồ đệ, nhưng ông ta không đề nghị tổ chức ngay lập tức!
Tiêu Bách Đạo suy nghĩ một lát, rồi khẽ thở dài: “Cũng được, vậy thì tổ chức đi!”
Dứt lời, ông bước lên chỗ cao, ôm quyền nói với mọi người: “Các vị, gần đây Tiêu Bách Đạo ta có nhận một đệ tử, tên là Phượng Khê.”
“Ta vốn định đợi thêm một thời gian nữa sẽ tổ chức lễ nhận đồ đệ ở Huyền Thiên Tông, nhưng chưởng môn Bách Lý của Hỗn Nguyên Tông cứ nhiệt tình thúc giục ta tổ chức ngay lập tức, ta cũng không tiện phụ lòng ý tốt của ông ta, chỉ đành tổ chức một buổi lễ nhận đồ đệ ngay tại đây!”
“Chúng ta sẽ chuẩn bị ngay, một canh giờ sau, buổi lễ sẽ chính thức bắt đầu!”
Bách Lý Mộ Trần: “…”
Gì mà ta nhiệt tình thúc giục?
Tiêu Bách Đạo, ngươi đang nói tiếng người đấy ư?
Sư đồ hai người kẻ xướng người họa để hố ta đúng không?
---
Phớt lờ sự bực bội của Bách Lý Mộ Trần, người của Huyền Thiên Tông bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho buổi lễ.
Trừ số ít người đã hay tin từ trước, những người còn lại của Huyền Thiên Tông cũng chỉ vừa biết chuyện, nên có hơi luống cuống tay chân.
Cũng vì thế mà mọi người hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của Tiêu Bách Đạo. Họ đều cảm thấy ông bị Bách Lý Mộ Trần ép tới không còn cách nào, nên mới bất đắc dĩ phải quyết định tổ chức lễ nhận đồ đệ một cách đột xuất thế này!
Người của Huyền Thiên Tông dọn dẹp một khoảng đất trống, dựng sân khấu, treo băng rôn.
Sau đó, họ phân chia khu vực cho từng nhóm khách mời, đồng thời kê một chiếc bàn để nhận… tiền mừng và quà tặng!
Tuy ngày thường Tiêu Bách Đạo khá keo kiệt, nhưng trong những trường hợp cần “có qua có lại”, ông vẫn làm đủ lễ nghĩa, thế nên mọi người không tiện khiến ông mất mặt, đều sôi nổi đưa tặng quà và tiền mừng.
Có vài người nhỏ giọng oán trách: “Vốn có thể tới Huyền Thiên Tông ăn tiệc, giờ thì hay rồi, tới một chén nước cũng chẳng có mà uống. Đều tại Bách Lý chưởng môn lắm lời!”
“Đúng vậy! Tiêu Bách Đạo là người sĩ diện, giờ lại bị ông ta ép tới mức phải làm thế này, đủ để thấy Bách Lý chưởng môn quá đáng tới mức nào.”
“May mà trước đó Phượng Khê đã tặng cho chúng ta tiếng rống của Kim Mao Toan Nghê, nếu không thì chúng ta lỗ to rồi!”
“...”
Bách Lý Mộ Trần có tu vi cao thâm, dẫu những người kia đã cố ý hạ giọng, nhưng ông ta vẫn có thể nghe rõ từng câu từng chữ. Càng nghe, ông ta lại càng tức tới hộc m.á.u.
Ngay lúc lửa giận bừng bừng, Lộ Tu Hàm - nhị đồ đệ yêu quý của ông ta mò tới.
“Sư phụ, nha đầu thối Phượng Khê kia quá đáng lắm rồi. Hay là ngài nghĩ cách để nàng ta tiến vào bí cảnh Thiên Ngân, đệ tử sẽ xử lý nàng ta!”
Bách Lý Mộ Trần vốn đã không vui, nghe hắn nói vậy, ông ta lại càng tức giận hơn, chỉ hận không thể tát c.h.ế.t hắn!
Lúc trước, Phượng Khê chỉ là một đệ tử tạp dịch, dù đoán được ý định của Lộ Tu Hàm, Bách Lý Mộ Trần vẫn mắt nhắm mắt mở coi như không biết.
Nhưng giờ đây đã khác.
Giờ đây Phượng Khê là đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông.
Dù bốn tông môn lớn thường hay đấu đá nhau, nhưng vẫn có một giới hạn, đó là không động tới đệ tử thân truyền của đối phương.
Nếu không, sợ rằng đệ tử thân truyền của bốn tông môn đã chẳng còn một mống.
Nếu người của ba tông môn khác nghe thấy lời nói vừa rồi của Lộ Tu Hàm, Hỗn Nguyên Tông sẽ trở thành cái đích để mọi người chỉ trích.
Lúc trước tại buổi lễ nhận đồ đệ, ông ta vốn đã hơi thất vọng với nhị đồ đệ này rồi, hiện tại lại càng ngứa mắt hơn.
Con người không có thiên phú cũng được, nhưng không thể quá ngu xuẩn!
Ông ta hạ giọng, nghiến răng nói: “Dừng hết mọi ý đồ của con lại. Nếu con dám tự ý hành động, ta sẽ không tha cho con!”
Lộ Tu Hàm bị mắng cho một trận tơi bời, đỏ mặt lui sang một góc.
Thẩm Chỉ Lan nhỏ giọng an ủi: “Nhị sư huynh, tâm trạng sư phụ đang không tốt, nên trách móc có hơi nặng lời, huynh đừng để bụng. Huống hồ, hiện tại Phượng Khê đang được Tiêu chưởng môn coi trọng, huynh đừng nên trêu chọc nàng ấy, tránh rước họa vào thân.”
Lộ Tu Hàm vốn đã rất bực vì bị Bách Lý Mộ Trận mắng, nay bị nàng ta đổ dầu vào lửa, hắn càng hận Phượng Khê hơn.
Hắn nhìn chằm chằm Phượng Khê trên sân khấu với ánh mắt như được tẩm độc.
Lúc này, Phượng Khê đang nghiêm túc hoàn thành nghi lễ bái sư.
Tiếng “kết thúc buổi lễ” vừa dứt, Kim Mao Toan Nghê ngửa mặt lên trời rống to, tiếng rống vang vọng trời đất.
Phải khen rằng rống rất đúng thời điểm.
Buổi lễ diễn ra cực kỳ suôn sẻ, người của Huyền Thiên Tông cực kỳ hài lòng, chỉ trừ “nhân viên tạo bầu không khí” - Kim Mao Toan Nghê, nó sắp tức phát điên lên rồi!
Thân là thần thú trấn phái cao quý, mà lại bị coi như pháo hoa mà sử dụng!
---
Sau khi xuống sân khấu, việc đầu tiên mà Tiêu Bách Đạo và Phượng Khê làm là… đếm tiền.
Đôi mắt của một già một trẻ tràn ngập hình dáng của linh thạch.
Lễ nhận đồ đệ quả là vụ kinh doanh một vốn bốn lời!
Không, là vụ kinh doanh không cần vốn mới đúng!
Nếu một năm có thể tổ chức tám, mười buổi lễ thế này, Huyền Thiên Tông sẽ nhanh thoát nghèo thôi!
Những người khác của Huyền Thiên Tông, chẳng hạn như bốn vị phong chủ, tuy cảm thấy buổi lễ này hơi keo kiệt, thậm chí có hơi giống “lễ xin ăn”, nhưng họ cũng không chống cự được mùi thơm của linh thạch.
Chỉ đành giấu đi chút lương tâm ít ỏi, giữ vững vẻ mặt thản nhiên.
Mọi chuyện đều do Bách Lý Mộ Trần ép, bọn ta cũng vô tội lắm!
“Hiệp sĩ đội nồi” - Bách Lý Mộ Trần tức tối không thôi, đang vắt óc nghĩ cách ăn miếng trả miếng, chẳng mấy chốc đã có ý tưởng.
Ông ta gọi Tiêu Bách Đạo, Hồ Vạn Khuê và Lộ Chấn Khoan tới, rồi nói: “Ba vị, những cuộc tỷ thí ở bí cảnh Thiên Ngân trước đây chỉ xếp hạng thành tích chứ không có thưởng phạt, khó tránh khỏi có hơi nhàm chán.”
“Chi bằng lần này chúng ta chơi “kích thích” một chút, môn phái đứng bét sẽ phải chia một phần ba chiến lợi phẩm lấy được trong bí cảnh cho ba tông môn còn lại. Sau đó, ba tông môn này sẽ căn cứ vào xếp hạng thành tích để phân chia theo tỷ lệ năm - ba - hai. Mọi người cảm thấy thế nào?”
Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê đưa mắt nhìn nhau, rồi cười ha hả gật đầu đồng ý.
Dẫu sao thì họ chắc chắn sẽ không đứng bét, có của hời mà không chiếm thì phí!
Trái ngược với vẻ hả hê của ba người kia, sắc mặt Tiêu Bách Đạo cực kỳ khó coi.
Bọn họ đang nhắm vào Huyền Thiên Tông của ông một cách trắng trợn.
Dù không cam tâm, nhưng ông phải thừa nhận rằng Huyền Thiên Tông chắc chắn sẽ đứng bét.
Hơn nữa ông cũng hiểu rằng, ba tông môn kia đã vào hùa với nhau, dẫu ông có phản đối cũng chẳng ích gì, chỉ đành xụ mặt đồng ý.
Tâm trạng tốt đẹp trước đó lập tức tan biến!
Trách ai được đây, chỉ có thể trách thực lực của tông môn mình yếu nhất trong bốn tông môn!
Nghĩ tới vết thương của tiểu đồ đệ, tâm trạng ông lại càng rầu rĩ hơn.
Nhưng dù sao ông cũng là chưởng môn của tông môn lớn, dẫu lòng có rầu rĩ tới đâu, ông cũng không thể biểu hiện ra mặt, chỉ có thể gắng gượng cười vui.
Phượng Khê không biết tới chuyện này, nàng đang ngồi xổm trong góc tán phét với Quân Văn: “Ngũ sư huynh, muội chuẩn bị cho huynh vài món đồ tốt, huynh cất đi, đợi vào bí cảnh rồi sử dụng.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!