Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê hắng giọng, đang định hùa theo lời Bách Lý Mộ Trần, thì Phượng Khê lân la tìm tới.

Đầu tiên, Phượng Khê cung kính hành lễ với ba vị chưởng môn, sau đó nói với vẻ mặt chân thành: “Bách Lý chưởng môn, ta không ngờ lúc đó ngài lại đồng ý phái người tới cứu ta. Xem ra, lúc trước ta đã hiểu lầm ngài. Ngài không hổ là chưởng môn của Hỗn Nguyên Tông, là người có tấm lòng rộng lượng, không để ân oán cá nhân ảnh hưởng tới đại cục.”

“Ban nãy ngài đòi suất tham gia bí cảnh gì đó, vừa nghe là ta đã biết ngài đang nói đùa rồi. Bốn tông môn lớn chúng ta luôn đoàn kết một lòng, tương thân tương ái, sẵn lòng giúp đỡ lẫn nhau. Nhất là nhóm đệ tử thân truyền bọn ta, đều là bảo bối của tông môn, bất kể là ai gặp nguy hiểm, người của các tông môn khác cũng sẽ không trơ mắt nhìn. Nếu chuyện gì cũng phải bàn điều kiện, thì về sau khi đối chiến với Ma tộc, làm gì có tông môn nào nỡ phái đệ tử thân truyền ra tham chiến cơ chứ!”

“Giả sử đệ tử thân truyền của Ngự Thú Môn gặp nạn, chẳng lẽ ba tông môn bọn ta phải gảy bàn tính để tính toán thiệt hơn, nếu có lợi thì mới cứu người ư? Hồ chưởng môn thấy ta nói có đúng không?”

Hồ Vạn Khuê: “… Ừm, đúng, đúng lắm!”

Vừa rồi ông ta chỉ mải mong được hưởng lợi, chứ thật ra không nghĩ nhiều tới vậy.

Nếu lần này, Hỗn Nguyên Tông thành công thừa nước đục thả câu, vậy về sau khi đệ tử của Ngự Thú Môn ông ta gặp nạn thì phải làm sao?

Chẳng phải ba tông môn khác cũng sẽ giở chiêu sư tử ngoạm ư?

Phượng Khê lại nhìn Lộ Chấn Khoan - chưởng môn của Vạn Kiếm Tông: “Lộ chưởng môn, ngài nghĩ sao ạ?”

Lộ Chấn Khoan có cùng suy nghĩ với Hồ Vạn Khuê, vì thế gật đầu: “Ngươi nói có lý, bốn tông môn lớn chúng ta nên đoàn kết một lòng, tương thân tương ái, sẵn lòng giúp đỡ lẫn nhau, không nên bàn điều kiện kẻo mất tình cảm.”

Bách Lý Mộ Trần: “…”

Lúc trước hai ngươi có nói thế đâu!

Đúng là cái đồ lưỡi không xương, gió chiều nào theo chiều ấy!

Bị hai “đồng đội” phản bội, màn diễn của Bách Lý Mộ Trần không thể tiếp tục được nữa, ông ta chỉ đành cười nói: “Tiêu chưởng môn, ngươi xem ngươi còn không bằng tiểu nha đầu này. Ngay cả nàng cũng nhìn ra bổn tọa chỉ đang nói đùa, thế mà ngươi còn tưởng thật!”

Trong lòng Tiêu Bách Đạo thừa hiểu ý đồ của ông ta, nhưng ông không tiện xé rách mặt, nên gắng gượng “xã giao” vài câu.

Bên kia, Thẩm Chỉ Lan đi tới trước mặt Quân Văn, đôi môi đỏ thắm khẽ mấp máy: “Huynh là Quân Văn sư huynh đúng không? Muội là Thẩm Chỉ Lan của Hỗn Nguyên Tông, nghe nói huynh là thiên tài kiếm đạo, muội rất muốn có cơ hội được trao đổi những tâm đắc về kiếm đạo với huynh. Hay là chúng ta trao đổi bùa truyền tin để sau này tiện liên lạc nhé?”

Nàng ta vốn tưởng Quân Văn nhất định sẽ đồng ý, chẳng ngờ Quân Văn che miệng chạy mất.

Chạy! Mất!

Lộ Tu Hàm vẫn luôn dõi theo từng hành vi cử chỉ của Thẩm Chỉ Lan, thấy vậy bèn bước tới rồi cười lạnh nói: “Sư muội, muội bắt chuyện với hắn ta làm gì? Cái gọi là thiên tài kiếm đạo cũng chỉ là chiêu trò quảng cáo tên tuổi mà thôi, tu vi của hắn ta mới chỉ đạt tới tầng ba Trúc Cơ, ta chỉ cần dùng một bàn tay đã có thể đánh bại hắn ta.”

Trong mắt Thẩm Chỉ Lan hiện lên sự mất kiên nhẫn, nhưng ngoài mặt nàng ta vẫn cười giải thích: “Nhị sư huynh, tất nhiên huynh ấy không bằng huynh rồi. Muội chỉ muốn xem thử kiếm pháp của Huyền Thiên Tông mà thôi.”

Lộ Tu Hàm lập tức nói: “Sư muội, chuyện này đơn giản. Chờ vào bí cảnh, chúng ta cứ nhằm vào đệ tử của Huyền Thiên Tông mà ra tay, vậy là muội có thể nhìn thấy kiếm pháp của bọn họ rồi.”

Thẩm Chỉ Lan khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn Phượng Khê đứng cách đó không xa.

Lúc này, Phượng Khê đang giả vờ ngoan ngoãn đứng cạnh bốn vị chưởng môn. Dù sao chỉ cần không ai đuổi nàng đi là nàng có thể mặt dày ở lại.

Nhìn theo ánh mắt của Thẩm Chỉ Lan, Lộ Tu Hàm cười lạnh: “Cứ để nàng ta nhảy nhót mấy hôm đi đã, sớm muộn gì ta cũng làm thịt nàng ta thôi! Tiếc là nàng ta không vào bí cảnh, nếu không, lần này ta có thể xử gọn nàng ta luôn.”

Thẩm Chỉ Lan có hơi mất tập trung, không đáp lời hắn ta.

Bên kia, Phượng Khê mặt dày mày dạn đứng cạnh bốn vị chưởng môn.

Nàng làm vậy là để người khác xem.

Thấy nàng vẫn đứng cạnh bốn vị chưởng môn, chắc chắn người khác sẽ cảm thấy nàng rất có thể diện.

Điều này có lợi cho việc xây dựng hình tượng của nàng.

Hơn nữa, nàng vẫn còn một chuyện quan trọng chưa làm!

Nàng đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Bách Đạo, lúc này Tiêu Bách Đạo mới nhớ ra chuyện… hóa duyên (xin xỏ)!

Thật ra, ông cảm thấy hơi khó mở lời, nhưng tưởng tượng tới cảnh vô số viên linh thạch chảy vào túi mình, ông chỉ đành bất chấp mặt mũi.

“Bách Lý chưởng môn, nói ra thì ta còn phải cảm ơn ngươi cơ đấy. Nếu không nhờ ngươi, ta đã không có một đồ đệ tốt như Tiểu Khê.”

“Ngươi không biết đấy thôi, sở dĩ ta có thể ngộ đạo, ít nhiều cũng nhờ những lời khuyên giải của con bé. Tuy con bé vẫn còn ít tuổi, nhưng lại có thể nhìn thấu và lĩnh ngộ được bản chất của việc tu đạo.”

“Hơn nữa, con nhóc này vừa có dũng vừa có mưu, ngay cả khi đối đầu với Huyết Thiên Tuyệt cũng không hề sợ hãi, còn có gan đánh lén ông ta, quả là nghé con không sợ cọp!”

“Đúng rồi, con bé còn phát hiện ra mỏ quặng linh thạch thượng phẩm, vận may của con bé vượt xa người thường…”

Bách Lý Mộ Trần suýt thì tức tới nổ phổi!

Ông ta cười giả lả nói: “Tuy tiểu nha đầu Phượng Khê không tệ, nhưng tu sĩ vẫn phải dùng tu vi để nói chuyện! Như đồ đệ Chỉ Lan của ta, tháng trước vừa đột phá Trúc Cơ, tháng này tu vi đã tăng tới tầng ba Trúc Cơ rồi. Chỉ cần cho con bé thời gian, tiền đồ của con bé sẽ cực kỳ xán lạn.”

Tiêu Bách Đạo không phục: “Tư chất của Phượng Khê cũng không tệ, chỉ cần vết thương ở đan điền khỏi hẳn, chắc chắn con bé sẽ một bước lên trời. Ta quên kể với ngươi, khi đánh lén Huyết Thiên Tuyệt, con bé đã bị thương nặng, ta đút con bé uống một viên Cửu chuyển hoàn hồn đan, vết thương ở đan điền của con bé đã bắt đầu chuyển biến tốt.”

Nghe vậy, ba người Bách Lý Mộ Trần sợ ngây người.

Không ngờ Tiêu Bách Đạo lại có Cửu chuyển hoàn hồn đan?

Giấu sâu thật!

Cửu chuyển hoàn hồn đan chỉ có thể gặp, không thể cầu, không phải cứ có linh thạch là mua được, có rất nhiều người ngóng trông cả đời cũng không gặp được.

Đằng này ông không những sở hữu, mà còn nỡ cho Phượng Khê?

Tiểu nha đầu kia chỉ vừa bái ông làm sư, mà ông đã hào phóng thế rồi ư?

Tiêu Bách Đạo vờ như không nhìn thấy vẻ khiếp sợ của họ, ông nói tiếp: “Một khi vết thương ở đan điền lành hẳn, chắc chắn đồ nhi của ta sẽ tỏa sáng, khiến vạn người ngước nhìn.”

“Bách Lý chưởng môn, không phải ta chê trách gì ngươi đâu, nhưng ngươi nóng vội quá, vừa nhận Thẩm Chỉ Lan làm đệ tử đã tổ chức lễ nhận đồ đệ luôn. Ta thấy, ngươi nên chờ tới khi nàng ta lập được thành tích rồi hẵng tổ chức!”

“Ta không giống ngươi, tuy Tiểu Khê đã lập được vài thành tích, nhưng ta cảm thấy thời cơ vẫn chưa chín muồi. Ta định chờ con bé gây dựng thêm chút danh tiếng rồi tổ chức cũng không muộn…”

Bách Lý Mộ Trần thật sự không nghe nổi nữa, ông ta cười lạnh: “Nói thì hay lắm, nhưng ta thấy ngươi không có tiền tổ chức lễ nhận đồ đệ thì có!”

Sắc mặt Tiêu Bách Đạo cứng đờ: “Ai bảo ta không có tiền? Ta chỉ muốn chờ thêm một thời gian mà thôi…”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!