Sau khi khoe xong, Phượng Khê bắt đầu bàn chuyện chính.
“Ngũ sư huynh, bí cảnh sắp mở rồi, sao nhóm đại sư huynh vẫn chưa quay về thế?”
Quân Văn giải thích: “Bí cảnh Thiên Ngân chỉ cho phép những tu sĩ có tu vi dưới cảnh giới Trúc cơ trung kỳ tiến vào, hơn nữa mỗi người chỉ được vào một lần, trước kia nhóm các sư huynh từng vào rồi.”
“Giới Tu Tiên ở Bắc Vực chia tu vi thành các kỳ (cảnh giới): Luyện Khí kỳ; Trúc Cơ kỳ; Kim Đan kỳ; Nguyên Anh kỳ; Hóa Thần kỳ… Mỗi kỳ lại chia thành chín tầng.”
“Ví dụ ở Trúc Cơ kỳ thì có tầng một Trúc Cơ, tầng hai Trúc Cơ,…, tới tầng chín Trúc Cơ. Trong đó, tầng một, tầng hai và tầng ba là Trúc Cơ sơ kỳ; tầng bốn, tầng năm, tầng sáu là Trúc Cơ trung kỳ; tầng bảy, tầng tám, tầng chín là Trúc Cơ hậu kỳ. Khi đạt tới đỉnh của tầng chín Trúc Cơ thì gọi là Trúc Cơ đại viên mãn.”
Nói tới đây, giọng điệu của Quân Văn thoáng cô đơn: “Tư chất của các đệ tử mới gia nhập Huyền Thiên Tông chúng ta trong mấy năm gần đây khá bình thường, rất ít đệ tử có tu vi đạt cảnh giới Trúc Cơ, vì thế, chỉ đành để các đệ tử Luyện Khí kỳ tham gia cho đủ số. Đoán chừng thành tích lần này của chúng ta lại đứng bét cho xem.”
“Năm nhóm các sư huynh tham gia là năm Huyền Thiên Tông chúng ta đạt thành tích tốt nhất, giành được vị trí thứ ba, tiếc là hồi đó huynh không tham gia cùng…”
Phượng Khê cắt ngang lời hắn: “Ngũ sư huynh, huynh nói dong dài từ nãy tới giờ mà vẫn chưa giới thiệu cho muội về bí cảnh Thiên Ngân đâu.”
Quân Văn đáp: “Nghe đồn, bí cảnh Thiên Ngân do chưởng ấn của một vị đại năng nào đó biến thành. Trong bí cảnh có linh khí nồng đậm, là nơi sinh trưởng lý tưởng của rất nhiều loại linh thực trân quý. Nhiệm vụ của chúng ta khi vào bí cảnh là thu hoạch linh thực, số lượng và phẩm cấp của những linh thực mà chúng ta thu hoạch được sẽ quyết định thứ hạng thành tích của chúng ta…”
Chờ Quân Văn giới thiệu xong, Phượng Khê tò mò hỏi: “Ngũ sư huynh, huynh cho rằng đại năng đó là ai?”
Trong giới tu tiên, một vài người có thực lực cực kỳ mạnh mẽ thì được gọi là đại năng.
Chưởng ấn có thể biến thành bí cảnh, chứng tỏ đại năng đó cực kỳ trâu bò.
Quân Văn lắc đầu: “Chuyện này sư huynh cũng không biết, dẫu sao thì đó chắc chắn là một nhân vật cực kỳ ghê gớm.”
Phượng Khê chỉ thuận miệng hỏi, thấy Quân Văn không biết, nàng cũng không truy hỏi sâu hơn.
Trò chuyện một hồi, hai người lại nhắc tới Hỗn Nguyên Tông. Phượng Khê thở dài: “Ngũ sư huynh, lần này tới bí cảnh, chắc chắn sẽ chạm mặt người của Hỗn Nguyên Tông. Nếu họ làm khó muội, huynh nhất định phải giúp muội đấy nhé!”
Quân Văn trợn mắt lườm nàng: “Muội nói thừa gì thế? Muội là sư muội của ta, ta không giúp muội, chẳng nhẽ lại giúp người của Hỗn Nguyên Tông?”
Phượng Khê thầm nghĩ: khéo thế cũng không chừng, bởi một khi thuộc tính c.hó l.iếm được kích hoạt, chuyện vô lý thế nào cũng có thể làm ra.
Vì thế, nàng phải tiêm một mũi dự phòng trước.
“Ngũ sư huynh, Thẩm Chỉ Lan cực kỳ xinh đẹp, muội sợ huynh bị nàng ta mê hoặc!”
Quân Văn tức tới bật cười: “Ta là loại người nông cạn như thế ư?”
Phượng Khê gật đầu: “Đúng vậy.”
Quân Văn: “…”
“Ngũ sư huynh, muội biết huynh rất tò mò về Thẩm Chỉ Lan, nên đã vẽ lại chân dung của nàng ta. Huynh xem đi!”
Ngoài miệng Quân Văn nói không muốn xem, nhưng vẫn giơ tay nhận lấy bức tranh Phượng Khê đưa. Dẫu sao gần đây Thẩm Chỉ Lan cũng đang nổi như cồn, làm người ai mà chẳng có lòng tò mò.
Bức tranh vẽ một thiếu nữ mặc bộ váy áo màu trắng, đang… cạy móng chân.
Quân Văn: “…”
Phượng Khê lại đưa cho hắn một bức khác: “Ngũ sư huynh, bức này còn đẹp hơn.”
Quân Văn vừa nhận lấy, đã thấy thiếu nữ mặc bộ váy áo màu trắng trên tranh đang… ngoáy mũi.
Quân Văn lập tức cảm thấy ghê tởm, suýt thì nôn ra.
Đối với người có thói sạch sẽ như hắn, dù thiếu nữ trong tranh có đẹp tới mức nào, hắn cũng khó lòng nảy sinh ấn tượng tốt.
Mãi tới tận sau này, mỗi lần gặp Thẩm Chỉ Lan, Quân Văn đều liên tưởng tới cảnh nàng ta cạy móng chân và ngoáy mũi. Đừng nói tới ngọn lửa tình nhen nhóm, hắn không nôn thẳng mặt nàng ta là đã lịch sự lắm rồi.
Thấy hiệu quả của “mũi dự phòng” khá tốt, Phượng Khê hài lòng rời đi.
Hừ, trên đời này làm gì có yêu từ cái nhìn đầu tiên, có chăng cũng chỉ là thấy sắc nảy lòng tham mà thôi.
Nàng vừa ngâm nga hát, vừa nhảy chân sáo quay về sân viện của mình. Khi tới cửa viện, nàng thấy trên mặt đất có một thanh kiếm gỗ.
Kỹ năng điêu khắc của người chế tạo không được khéo cho lắm, thân kiếm chỗ lồi chỗ lõm.
“Ai lại vô ý thức vứt rác bừa bãi thế này? Thôi vậy, đợi lúc đi lấy cơm thì cầm cho thiện phòng làm củi đốt.”
Phượng Khê vừa nói, vừa nhặt kiếm gỗ lên rồi ném vào nhẫn trữ vật.
Chiếc nhẫn trữ vật này là Tiêu Bách Đạo cho nàng, tuy phẩm cấp không cao, nhưng tốt hơn túi trữ vật lúc trước của nàng nhiều.
Nhưng, ngày hôm sau khi tới thiện phòng, nàng lại quên khuấy chuyện này.
Những ngày sau đó, vì bận rộn chuẩn bị cho chuyến đi tới bí cảnh Thiên Ngân, nên nàng đã ném chuyện này lên chín tầng mây.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày xuất phát.
Trong lòng Tiêu Bách Đạo vừa mong chờ, vừa lo lắng.
Mong chờ vào kế hoạch tay không bắt sói của tiểu đồ đệ. Tuy Huyền Thiên Tông vừa đào được một quặng linh thạch thượng phẩm, nhưng vẫn thiếu rất nhiều tiền.
Lo lắng vì lần này chắc chắn Huyền Thiên Tông lại dựa vào thực lực để bị ba tông môn kia đè đầu cho xem.
Đối với một người sĩ diện như ông, chuyện này quả là một sự tra tấn.
Còn có một người, à không, một con thú cũng có tâm trạng giống ông.
Đó là Kim Mao Toan Nghê. Nó vừa cảm thấy mất mặt khi làm thú cưỡi cho một nha đầu, vừa chờ mong được ngắm nhìn thế giới phồn hoa bên ngoài.
Trái ngược với tâm trạng phức tạp của một người một thú, Phượng Khê lại cực kỳ vui vẻ, cực kỳ hào hứng.
Bởi vì, thời khắc oai phong của nàng sắp diễn ra rồi!
Tuy hiện tại nàng chỉ hận không thể lập tức ngồi lên lưng Kim Mao Toan Nghê để khoe khoang, nhưng vì thiết lập tính cách ngoan ngoãn hiểu chuyện của mình, nàng chủ động đề nghị đi bộ ra khỏi cổng tông môn rồi tính sau.
Nàng kiềm chế mãi, cuối cùng cũng đi bộ tới cổng tông môn.
Phượng Khê ôm tâm trạng kích động nhảy qua bậc cổng, sau đó… bốp, nàng ngã dập mặt!
Mãi tới giờ khắc này, Phượng Khê mới hiểu hết ý nghĩa của câu thơ: Xuất trận chưa thành thân đã c.h.ế.t, anh hùng danh sử lệ đầm khăn.
Nàng vốn định khoe khoang một chút, nhưng giờ thì tốt rồi, vừa ra khỏi cổng tông môn đã ngã dập mặt, còn khoe cái r.ắm ý.
Nếu là người khác, lúc này chắc đã xấu hổ c.h.ế.t mất, chỉ hận không thể tìm khe đất mà chui vào.
Nhưng Phượng Khê chỉ ngơ ngác trong giây lát, rồi đảo mắt nghĩ ra “cách chữa cháy”.
Nàng thuận thế dập đầu với tấm biển tông môn, rồi nói với vẻ mặt thành kính: “Tổ sư gia ở trên cao, đệ tử Phượng Khê dập đầu lạy ngài! Cầu ngài phù hộ Huyền Thiên Tông chúng ta giành được vị trí thứ nhất trong đợt tỷ thí ở bí cảnh Thiên Ngân lần này và cả những lần sau, để chúng ta độc chiếm ngôi đầu, giành vòng nguyệt quế…”
Mọi người: “…” Tổ sư gia sẽ không hiển linh đâu.
Đừng nói vị trí thứ nhất, muốn giành vị trí thứ ba thôi đã khó rồi!
Nhưng dù giành được vị trí nào đi nữa, thì tiểu cô nương Phượng Khê này cũng không tệ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!