Trong mắt Huyền Thiên Tuyệt, Phượng Khê là người cùng phe, hơn nữa còn là tiểu phế vật.
Vì thế, ông ta không hề đề phòng nàng.
Ông ta chỉ tốn mấy giây đã gỡ được trói buộc dưới chân, nhưng sau đó, ông ta phải đối mặt nhóm người Tiêu Bách Đạo.
Hơn nữa, công lực của ông ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, mấy giây đó cũng đủ để quyết định thắng bại rồi.
Vô số ánh kiếm đ.âm thẳng về phía Huyết Thiên Tuyệt. Ông ta hộc m.á.u, chứng tỏ đã bị thương nặng.
Ngay khi Phượng Khê cho rằng lão ma đầu này sẽ xong đời, đột nhiên xung quanh xuất hiện thêm vài “Huyết Thiên Tuyệt” nữa.
Sau khi mọi người c.hém g.i.ế.t xong, mới phát hiện đó đều là ảo ảnh, còn Huyết Thiên Tuyệt thật sự đã bỏ trốn từ bao giờ.
Phượng Khê tức điên lên!
Mấy người tới đây cho đủ số đúng không? Ta đã giúp tới mức này rồi, mà mấy người vẫn để lão ma đầu trốn thoát được!
Vốn tưởng có thể nhổ cỏ tận gốc, giờ thì hay rồi, chắc chắn lão ma đầu kia hận nàng lắm, đoán chừng một ngày nào đó sẽ tới lấy mạng nhỏ của nàng cho xem.
Nếu sớm biết thế này, nàng cứ mặc cho ông ta ở lại tầng thứ hai của mỏ quặng cho rồi.
Sở dĩ Phượng Khê không muốn để ông ta lại ở đó là có nguyên nhân, thứ nhất là nàng không muốn người ta biết về màn diễn của nàng và Quân Văn.
Tuy họ chỉ diễn để tìm cách thoát thân, nhưng khó tránh khỏi có vài người suy bụng ta ra bụng người, đặt điều nghĩ xấu cho họ.
Nguyên nhân thứ hai, là dù có phá sập tầng thứ hai của mỏ quặng, cũng chưa chắc có thể đè c.h.ế.t Huyết Thiên Tuyệt, chi bằng dẫn rắn ra khỏi hang, rồi tung một chưởng lấy mạng.
Nguyên nhân thứ ba, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất: nàng sợ khi phá sập tầng thứ hai của mỏ quẳng sẽ bất cẩn làm hỏng luôn đống linh thạch thượng phẩm, thế thì quá thiệt rồi.
Nhưng, nàng tính đi tính lại, chỉ quên không tính tới chuyện nhóm “lãnh đạo” của Huyền Thiên Tông không đủ năng lực lấy mạng của lão ma đầu.
Mà thôi, cứ tạm gác lại chuyện này đã. Chuyện quan trọng lúc này là phải tìm cơ hội để thống nhất khẩu cung với tên ngốc Quân Văn kia.
Nghĩ tới đây, nàng bèn “ngất” đi.
Ban nãy nàng sử dụng quyết trói đã tiêu hao quá nhiều linh lực, mũi miệng đều đổ m.á.u. Lúc này nàng lại ngất đi, khiến những người có mặt ở hiện trường đều lo lắng không thôi.
Đầu tiên Phượng Khê hi sinh thân mình để cứu Quân Văn, tiếp đó lại bất chấp chuyện đan điền vỡ vụn, mạo hiểm đánh lén Huyết Thiên Tuyệt.
Có thể nói, nàng là tấm gương của đệ tử Huyền Thiên Tông.
Là tâm gương của Nhân tộc!
Vành mắt Tiêu Bách Đạo đỏ hoe, vội nhét một viên đan dược vào miệng Phượng Khê.
Đây là Cửu chuyển hoàn hồn đan mà ông cất giữ suốt bao năm qua, vốn định để dành tới lúc tính mạng bản thân nguy hiểm mới sử dụng, nhưng hiện tại ông chẳng nghĩ được nhiều như vậy, cứu mạng đồ đệ quan trọng hơn.
Phượng Khê không biết giá trị của viên đan dược kia, hơn nữa lúc này nàng vẫn đang “ngất”, nên chỉ đành nuốt xống.
Đan dược vừa xuống bụng, nàng chợt phát hiện ra, ba loại linh căn trong đan điền đều đang liều mạng ló đầu ra khỏi đan điền.
Phượng Khê: “…”
Đây mà là linh căn ư?
Trông chẳng khác gì chó thấy xương cả!
Phần lớn đan dược đều bị ba loại linh căn hấp thụ, phần thừa lại thì bị kinh mạch hấp thụ.
Phượng Khê cảm thấy cơ thể ấm áp, thoải mái khó diễn tả thành lời.
Do quá thoải mái, nên nàng từ ngất giả, thành… ngất thật!
Khi tỉnh lại, Phượng Khê đã nằm trên giường của mình.
Nàng ảo não vỗ đầu.
“Đồ nhi, con tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?” Tiêu Bách Đạo hỏi với vẻ mặt quan tâm.
Phượng Khê lắc đầu đáp: “Sư phụ, con không sao. Ngũ sư huynh đâu rồi ạ?”
Tiêu Bách Đạo hừ lạnh: “Nó vẫn đang hôn mê. Ngày thường thì vênh váo lắm, tới lúc cần lại trở thành đồ bỏ đi, kém xa sự gan dạ và sáng suốt của con.”
“Đúng rồi, có lần chuyện lần này là do nó gây nên không? Chắc chắn là nó nổi hứng nhất thời, muốn dẫn con tới mỏ quặng chơi, nên mới khiến con rơi vào hiểm cảnh…”
Phượng Khi hiếm khi có lương tâm, nàng giải thích: “Sư phụ, chuyện này không liên quan tới Ngũ sư huynh đâu, là do con tò mò, ép Ngũ sư huynh phải đưa con đi xem.”
Nhưng Tiêu Bách Đạo lại không tin: “Con đừng che giấu cho nó nữa. Con là đứa bé ngoan, sẽ không đưa ra yêu cầu như thế.”
“Sư phụ, là do con thật mà…”
Tiêu Bách Đạo dỗ dành: “Được, được, là do con, là do con. Sư phụ tin rồi.”
Phượng Khê: Ngũ sư huynh, muội đã cố gắng hết sức rồi!
Nhưng điều khiến nàng cảm thấy may mắn là Quân Văn khá thông minh, biết giả vờ hôn mê để kéo dài thời gian, tìm cơ hội thống nhất lời khai.
Nàng không biết rằng, không phải Quân Văn muốn thống nhất lời khai với nàng, mà là… hắn khó nói ra miệng.
Nhớ lại những hành động của bản thân khi ở trước mặt Huyết Thiên Tuyệt, hắn chỉ muốn đập đầu c.h.ế.t cho xong.
Quá mất mặt!
Tiểu sư muội không biết xấu hổ, nhưng hắn cần thể diện kia mà!
Phượng Khê nằng nặc đòi tới thăm Quân Văn, Tiêu Bách Đạo không cản nổi nàng. Hơn nữa, trừ cơ thể có hơi suy yếu ra, thì Phượng Khê cũng chẳng còn vấn đề gì nữa, nên ông đành mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Phòng của Phượng Khê và Quân Văn ở rất gần nhau.
Khi Phượng Khê vào phòng, Quân Văn vẫn đang “hôn mê”.
Tiêu Bách Đạo hừ lạnh: “Đồ vô dụng! Rõ ràng chẳng hề hấn gì, lúc này lại bày ra dáng vẻ nửa sống nửa c.h.ế.t, đoán chừng là bị dọa sợ rồi.”
Hàng mi của Quân Văn thoáng run rẩy, hắn cố kiềm chế không hé răng phản bác.
Phượng Khê vội nói: “Sư phụ, ngài nghĩ oan cho Ngũ sư huynh rồi. Ngũ sư huynh anh dũng lắm đó, nếu không nhờ huynh ấy xả thân cứu giúp, dù con có thoát kiếp bị đá nện c.h.ế.t, thì cũng sẽ bị lão ma đầu Huyết Thiên Tuyệt kia b.óp c.h.ế.t!”
Thật ra, Tiêu Bách Đạo cũng rất thương Quân Văn, chẳng qua ông chỉ hận sắt không thành thép mà thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!