Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Phượng Khê: “…?”

Còn có thu hoạch bất ngờ cơ à?

Thế là, cái miệng nhỏ của nàng lại càng ngọt ngào hơn.

“Hóa ra, ngài chính là tiền bối Huyết Thiên Tuyệt? Tuy đám ngụy quân tử của Nhân tộc vẫn luôn gán đủ mọi tội danh cho ngài, nhưng trong lòng ta, ngài chính là anh hùng đội trời đạp đất. Vốn tưởng hai ta đã âm dương cách biệt, vốn tưởng ta sẽ chẳng còn cơ hội chiêm ngưỡng ving quang của ngài, chẳng ngờ, ta lại may mắn được trở thành thuộc hạ của ngài…”

Vẻ mặt Quân Văn dại ra…

Tiểu sư muội, muội thật sự không biết xấu hổ!

Những lời nói ghê tởm như thế, sao muội nói ra khỏi miệng được vậy?

Huyền Thiên Tuyệt chẳng những không cảm thấy ghê tởm, mà còn cực kỳ hưởng thụ.

Hơn trăm năm qua, ông ta không được nghe những lời nói êm tai như thế, tiểu nha đầu này thật sự không tệ.

Ông ta sẽ chẳng bao giờ ngờ rằng, lúc trước Phượng Khê vốn chẳng biết trên đời có ma tu tên là Huyết Thiên Tuyệt!

Dẫu sao nàng cũng là người xuyên không, mà vốn kiến thức của nguyên chủ lại cực kỳ hữu hạn.

Về phần trong sách có nhắc tới ông ta không thì nàng không biết, bởi nàng chỗ bỏ chỗ đọc.

Sau khi nịnh hót, Phượng Khê hỏi: “Đại nhân, vậy tiếp theo ngài định làm gì? Nếu không, ta và sư huynh giúp ngài đào quặng nhé? Thứ tốt thế này, không thể để đám rùa đen Huyền Thiên Tông chiếm hời được.”

Huyền Thiên Tuyệt xua tay: “Ta đã đào gần hết linh thạch thượng phẩm ở tầng nông rồi, nếu muốn đào ở tầng sâu, chắc chắn sẽ gây ra tiếng động lớn. Cứ tạm thời để ở đây đã, chờ tương lai tới lấy cũng không muộn.”

Phượng Khê cực kỳ hài lòng.

Đợi tương lai rồi lấy á?

Ngươi nằm mơ đi thôi!

Huyết Thiên Tuyệt lại nói tiếp: “Vết thương của bổn tọa vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nên vẫn phải ở đây tĩnh dưỡng thêm một thời gian. Tầng hai của mỏ quặng có một vách đá mỏng, các ngươi hãy lập tức rời đi từ chỗ đó, tránh cho đêm dài lắm mộng.”

Phượng Khê tỏ vẻ lưu luyến không rời: “Đại nhân, ta còn muốn ở lại cạnh ngài để học hỏi thêm nhiều điều, sao ngài đã đuổi bọn ta đi rồi? Ta có thể không đi không?”

Quân Văn: “…” Cẩn thận diễn hăng quá, ông ta giữ lại thật thì khổ!

Huyền Thiên Tuyệt cười nói: “Không ngờ tiểu nha đầu ngươi lại trọng tình trọng nghĩa tới vậy, ngươi yên tâm, sau này chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại.”

Phượng Khê thở dài: “Dạ. Vậy bọn ta liên lạc với ngài bằng cách nào? Ngoài ra, khi gặp các huynh đệ tỷ muội của Ma tộc, bọn ta nên làm gì để họ tin tưởng?”

Huyết Thiên Tuyệt thoáng suy nghĩ, rồi đưa cho Phượng Khê một tấm ngọc bài màu đen: “Đây là Huyết Ma lệnh của Huyết Ma tộc chúng ta, tuy cấp bậc tương đối thấp, nhưng cũng đủ để chứng minh thân phận của ngươi rồi. Ngoài ra, ta sẽ dạy ngươi một bộ pháp quyết, sau khi thi triển, ngươi sẽ liên lạc được với bổn tọa.”

Phượng Khê trịnh trọng nhận lấy Huyết Ma Lệnh, rồi cất vào túi trữ vật.

Huyết Thiên Tuyệt rất hài lòng với thái độ của nàng, tiếc rằng nàng không phải Ma tộc, mà là Nhân tộc.

Đợi nàng hết giá trị lợi dụng, ông ta sẽ tiễn nàng lên đường!

Sau khi dạy pháp quyết cho Phượng Khê, ông ta đưa Phượng Khê và Quân Văn tới vách đá mỏng mà ông ta đã nói.

“Vách đá nơi này mỏng nhất, chỉ dày chừng vài tấc, các ngươi dùng kiếm phá vỡ là có thể ra ngoài.”

Phượng Khê thoáng do dự: “Đại nhân, ta có một đề nghị, không biết có nên nói không?”

“Nói!”

“Ban nãy ngài nói muốn ở lại đây tĩnh dưỡng, chờ vết thương khôi phục, ta cảm thấy làm vậy khá nguy hiểm. Ngài nghĩ mà xem, sau khi bọn ta ra ngoài, để tránh xảy ra sự cố thêm một lần nữa, chắc chắn các trưởng lão của Huyền Thiên Tông sẽ phá sập nơi này. Thế, thế chẳng phải là c.hôn s.ống ngài ư?”

“Cứ coi như ngài phúc lớn mạng lớn, không bị c.hôn s.ống, thì tương lai ngài rời khỏi đây kiểu gì? Dù Huyền Thiên Tông có vô dụng tới đâu đi nữa thì cũng là một trong bốn tông môn lớn, vẫn có vài người có năng lực, vì thế, ta cảm thấy chi bằng ngài b.ắt c.óc bọn ta rồi bỏ trốn thì hơn. Làm vậy vừa có thể “tẩy trắng” cho bọn ta, vừa có thể giúp ngài thoát thân. Ngài xem có được không?”

Huyết Thiên Tuyệt thầm suy tư, rồi gật đầu: “Đúng là ngươi suy xét rất kỹ càng. Đầu óc không tệ, chỉ cần ngươi chăm chỉ làm việc cho bổn tọa, tương lai bổn tọa nhất định sẽ trọng dụng ngươi.”

Phượng Khê tỏ vẻ được ưu ái mà lo sợ: “Đại nhân, ngài quá khen rồi! Có thể cống hiến sức lực vì ngài, làm vinh hạnh của ta! Vậy, chúng ta ra ngoài luôn nhé?”

Dứt lời, nàng chủ động tiến tới trước mặt Huyết Thiên Tuyệt, bày ra dáng vẻ tùy ý xâu xé.

Quân Văn: “…”

Tiểu sư muội chỉ giỏi vẽ vời thêm chuyện!

Lẳng lặng bỏ đi không tốt hơn à?

Sao phải diễn cảnh bị bắt cóc?

Lỡ ông già kia ra tay không biết nặng nhẹ, bóp c.h.ế.t hai ta thì sao?

Tuy lòng nghĩ vậy, nhưng hắn không dám tỏ thái độ ra mặt, chỉ đành bắt chước Phượng Khê, chủ động tiến tới trước mặt Huyết Thiên Tuyệt.

Huyết Thiên Tuyệt nhìn hắn bằng ánh mắt ghét bỏ: “Đầu óc của ngươi kém xa nha đầu này. Về sau nhớ phải nghe lời con bé, đừng kéo chân sau đấy.”

Quân Văn: “…”

Hi vọng lúc ngươi biết bản thân bị lừa, vẫn có thể nói như vậy!

Mỗi tay Huyết Thiên Tuyệt túm cổ áo một người, phá vách đá xông ra ngoài.

Lúc này, đã là nửa đêm.

Dẫu vậy, ở ngoài vẫn có rất nhiều người canh giữ, đuốc chiếu sáng rực cả một vùng.

Muốn hỏi vì sao không dùng linh khí chiếu sáng mà lại dùng đuốc á, vì nghèo chứ sao!

Tiêu Bách Đạo vẫn luôn đứng chờ ở đây, sợ bỏ lỡ bất cứ manh mối hữu dụng nào.

Theo lý thì Huyết Thiên Tuyệt có thể nhân lúc mọi người vẫn đang ngơ ngác để bỏ trốn, nhưng trên tay ông ta xách theo hai con tin (hai quả tạ kéo chân sau), thế nên nhanh chóng bị Tiêu Bách Đạo phát hiện, tiến lên ngăn cản.

Đầu tiên Tiêu Bách Đạo cực kỳ vui vẻ, bởi ông thấy hai đồ đệ bảo bối của mình không hề bị thương.

Sau đó, ông kinh ngạc: “Huyết Thiên Tuyệt? Ngươi vẫn chưa c.h.ế.t ư?”

Huyết Thiên Tuyệt nở nụ cười khặc khặc đầy quái dị: “Bổn tọa vẫn chưa hủy diệt Nhân tộc của các ngươi, sao có thể c.h.ế.t được? Đừng nói nhảm nữa, nếu không muốn hai đứa này c.h.ế.t, thì phải cung kính tiễn ta rời khỏi Huyền Thiên Tông.”

Tiêu Bách Đạo không lập tức đồng ý.

Xét về lòng riêng, tất nhiên ông muốn cứu đồ đệ.

Nhưng đối phương là đại ma đầu khét tiếng, thả ông ta đi chẳng khác nào thả hổ về rừng, chắc chắn sẽ gây ra họa lớn.

Ngay khi nội tâm của ông đang đấu tranh, ông nghe Phượng Khê nói: “Lão ma đầu, lời nói suông không đáng tin, ai biết ngươi có lừa bọn ta không? Để tỏ thành ý, ngươi hãy thả sư huynh của ta ra trước đi.”

Lòng Tiêu Bách Đạo xót xa.

Đứa bé Tiểu Khê này thật sự hiểu chuyện tới mức khiến người ta đau lòng.

Con bé đang muốn hi sinh bản thân để cứu Quân Văn đây mà.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!