Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Ông già đeo mặt nạ màu đen nhìn chằm chằm Phượng Khê: “Tiểu nha đầu, người định giở trò lừa bổn tọa chứ gì? Đừng tưởng ta không biết ngươi định giả vờ đầu hàng, rồi tìm cơ hội thoát thân!”

Phượng Khê thở dài: “Ngài nghi ngờ ta cũng dễ hiểu thôi, bởi người xưa nói, không phải cùng tộc ắt có lòng riêng! Nhưng, những lời ta nói đều là thật!”

“Ngài có biết vì sao đan điền của ta lại bị rạn nứt không? Là do bị Thẩm Chỉ Lan - đệ tử thân truyền của Hỗn Nguyên Tông đánh đó. Con rùa đen Bách Lý Mộ Trần kia chẳng những không lấy lại công bằng cho ta, mà còn biếm ta thành tạp dịch; nhị đồ đệ của hắn còn muốn g.i.ế.t ta, ta có thể không hận ư?”

“Vất vả lắm ta mới tới được Huyền Thiên Tông, chẳng ngờ đây lại là tông môn nghèo tới độ khố rách áo ôm. Ăn không ngon, mặc không đẹp, càng đừng nói tới tài nguyên tu luyện. Tiêu Bách Đạo ép ta ngày nào cũng phải tới thỉnh an, thương thay cho cơ thể nhỏ bé của ta, chỉ mới tới đây nửa tháng đã sụt mất mười cân.”

“Vì thế ta hận! Dựa vào đâu mà đan điền của mọi người vẫn còn nguyên vẹn, chỉ mỗi đan điền của ta là rạn nứt? Dựa vào đâu mà người ta ăn sung mặc sướng, còn ta chỉ có thể ăn cỏ ăn trấu? Ta muốn để tất cả mọi người đều không được sống tốt…”

Quân Văn nhìn vẻ mặt dữ tợn của Phượng Khê: “…”

Trong lúc nhất thời, hắn không phân biệt được là nàng đang diễn hay đang nói thật lòng.

Lý trí nói với hắn, tiểu sư muội không phải người biến thái như thế.

Nhưng, nàng diễn quá thật!

Ngay cả hắn cũng suýt thì tin.

Ông già đeo mặt nạ đen cũng tin tám phần, trong mắt ông ta, dưới uy áp của ông ta, không ai có thể nói dối một cách trôi chảy như thế.

Nhưng, trong lòng ông ta vẫn ôm hai phần nghi ngờ.

Lúc này, Phượng Khê lại nói tiếp: “Đại nhân, thật ra, sở dĩ ta muốn đầu quân cho Ma tộc là vì còn một nguyên nhân khác. Đan điền của ta bị rạn nứt, chắc chắn không thể tu luyện công pháp của nhân tộc được nữa. Ta nghe nói, Ma tộc có rất nhiều công pháp kỳ lạ, có lẽ sẽ thích hợp với ta. Chỉ cần ngài có thể giúp ta tìm một công pháp thích hợp, Phượng Khê ta nhất định sẽ cần cù, chăm chỉ, cống hiến toàn bộ sức lực cho Ma tộc chúng ta.”

“Phượng Khê ta, sống là người của Ma tộc, c.h.ế.t là quỷ của Ma tộc…”

Quân Văn: “…” Đừng bảo muội định làm thật đấy nhé?

Trong lòng Quân Văn cực kỳ bất an, bởi lý do của Phượng Khê quá đầy đủ.

Đối với một tiểu phế vật mà nói, chẳng có gì hấp dẫn hơn một công pháp thích hợp tu luyện cả.

Càng đừng nói tới chuyện hồi còn ở Hỗn Nguyên Tông, nàng đã phải gánh một nỗi oan khuất cực lớn.

Nàng không phản bội thì ai phản bội?

Ông già đeo mặt nạ đen cũng tin tưởng rồi.

Trừ những lý do mà Phượng Khê đưa ra, còn một lý do nữa, đó là ông ta cực kỳ tự phụ!

Ông ta chắc chắn một tiểu nha đầu vô dụng như Phượng Khê không dám lừa ông ta.

Ông ta gật đầu: “Ngươi nói đúng, công pháp của Nhân tộc quá ỷ lại vào đan điền, còn công pháp của Ma tộc chúng ta lại không cứng nhắc như vậy. Chúng ta có rất nhiều phương pháp tu luyện phù hợp với ngươi. Nhưng, sao ta biết, ngươi có đủ năng lực để gây sóng gió cho Nhân tộc không?”

Phượng Khê nở nụ cười đắc ý: “Ngài cũng biết rồi đấy, trước kia ta bị Hỗn Nguyên Tông biến thành đệ tử tạp dịch, nhưng hiện tại, thân phận của ta là đệ tử thân truyền của Tiêu Bách Đạo - chưởng môn Huyền Thiên Tông. Dẫu sư phụ có “tra tấn” ta thế nào đi nữa, thì thân phận này vẫn là thật. Chỉ nhiêu đó vẫn chưa đủ để chứng minh năng lực của ta ư?”

“Hơn nữa, ta còn đồng đội mà. Tuy Ngũ sư huynh Quân Văn của ta lắm lúc hơi ngu ngốc, nhưng tu vi của huynh ấy không tệ. Ta đứng sau bày mưu tính kế, huynh ấy phụ trách g.i.ế.t người phóng hỏa.”

Quân Văn: “…”

Ta cảm ơn muội quá cơ!

Ông già nhìn Quân Văn: “Ý ngươi thế nào?”

Nếu là ngày thường, chắc chắn Quân Văn thà c.h.ế.t cũng không chịu khuất phục. Bởi đó chính là tư tưởng mà hắn được dạy từ nhỏ tới lớn.

Nhưng, sau khi chứng kiến màn biểu diễn của Phượng Khê, hắn có hơi d.a.o động.

Hắn nhớ lại chuyện Phượng Khê lừa Kim Mao Toan Nghê quỳ xuống, chắc chắn tiểu sư muội không thật sự muốn làm gian tế, nàng vẫn còn hậu chiêu.

Thế là, hắn nói lời trái lương tâm: “Nếu có thể sống thì chẳng ai muốn c.h.ế.t cả. Ta nghe theo sư muội.”

Khi nói lời nói, gương mặt Quân Văn đỏ bừng.

Nhưng may mà trên mặt hắn có vết thương, nên ông già kia không nhận ra điều bất thường.

Ông ta nở nụ cười quái dị: “Quả nhiên, đám Nhân tộc đều hèn hạ như nhau. Các ngươi vốn không xứng chiếm nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, sớm muộn gì, những thứ này cũng sẽ thuộc về Ma tộc bọn ta thôi…”

Quân Văn tức điên lên, chỉ hận không thể nhét vớ thối vào miệng ông già kia.

Một lát sau, ông ta nói tiếp: “Để tránh các ngươi lừa ta, ta phải gieo ấn ký vào thần thức của các ngươi.”

Phượng Khê cười nói: “Đại nhân, ta cảm thấy không cần thiết phải làm vậy. Không phải ta có ý đồ khác, mà vì ta nghĩ cho Ma tộc chúng ta thôi.”

“Ngài nghĩ xem, người trong tứ đại tông môn, ai cũng có năng lực, c.h.ế.t một hai người có thể họ không nghi ngờ, nhưng khi c.h.ế.t quá nhiều người, họ có thể không nghi ngờ ư?”

“Tới lúc đó, lỡ trong tay họ có bảo bối có thể phát hiện ấn ký Ma tộc, chẳng phải ta và sư huynh sẽ bại lộ ư? Hai ta c.h.ế.t cũng không sao, chỉ sợ chậm trễ sự nghiệp to lớn của ngài.”

“Vả lại, ngài có năng lực gì, chúng ta có năng lực gì? Dẫu cho chúng ta thêm mấy lá gan nữa, chúng ta cũng không dám lừa ngài. Đương nhiên, nếu ngài vẫn không tin, thì ngài cứ ra tay đi, bọn ta không sao cả.”

Quân Văn dồn hết sự thông minh cả đời vào giây phút này, hắn hùa theo: “Đúng vậy, tấm biển của Huyền Thiên Tông bọn ta có thể phát hiện ma khí, đoán chừng nó cũng có thể phát hiện ấn ký mà ngài để lại trên thần thức bọn ta.”

Ông già cau mày, rồi cười lạnh: “Cũng đúng, các ngươi cũng không có gan lừa bổn tọa.”

Phượng Khê nở nụ cười cực kỳ ngọt ngào: “Ai bảo ngài là người làm chuyện lớn cơ chứ, bọn ta nào có thể so với khí độ của ngài. Đại nhân, nếu đã là người một nhà, ngài có thể thả bọn ta ra không? Ngài trói chặt quá, bọn ta khó chịu lắm. Nhất là ta, cơ thể yếu như gà con, lỡ bất cẩn ngỏm củ tỏi, thì sẽ không thể nào cống hiến sức lực cho ngài nữa.”

Ông già bĩu môi, rồi phất tay. Quân Văn và Phượng Khê khôi phục tự do.

Phượng Khê cung kính hành lễ: “Phượng Khê bái kiến đại nhân!”

Sau đó, nàng trợn mắt lườm Quân Văn.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!