Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Tâm trạng của Phượng Khê cực kỳ vui vẻ, nàng muốn chia sẻ niềm vui này với người khác.

Vì thế, nàng tới tâm sự với Kim Mao Toan Nghê.

“Tiểu Kim Mao, ngươi có nhớ ta không?”

Hai mắt Kim Mao Toan Nghê đỏ ngầu. Nhớ ngươi á? Nhớ cái r.ắm ý!

Chuyện lần trước bị lừa quỳ xuống, nó không dám kể với ai, bởi nó sợ mất mặt.

“Chậc, chậc, nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của ngươi kìa, ta chỉ mới “hố” ngươi có hai lần, sao ngươi thù dai thế?”

“Lần này ta đặc biệt tới đây là để… khoe khoang. Ngươi chỉ cần im lặng lắng nghe là được.”

Dứt lời, Phượng Khê bấm pháp quyết khiến một ngọn lửa bốc lên từ đầu ngón tay nàng. Ngọn lửa bập bùng như đang nhảy múa.

“Sao hả? Thú vị không? Đây chỉ là chút trò vặt thôi, ta còn rất nhiều tuyệt chiêu. Tiểu Kim Mao, ngươi may mắn lắm đấy, bởi ngươi đã được chứng kiến quá trình tỏa sáng của thiên tài Huyền Thiên Tông…”

Kim Mao Toan Nghê: “…”

Nha đầu thối này bị hoang tưởng đúng không?

Nhưng, tất cả mọi người đều nói đan điền của nha đầu thối này bị thương nặng, không thể sử dụng linh lực kia mà.

Sao nàng có thể bấm pháp quyết?

Nhìn đôi mắt trợn tròn vì kinh ngạc của Kim Mao Toan Nghê, trong lòng Phượng Khê cực kỳ đắc ý: “Tiểu Kim Mao, nghe nói tu vi của ngươi vẫn luôn tụt giảm đúng không?”

Kim Mao Toan Nghê như mèo bị dẫm trúng đuôi, nó lập tức rống lên.

Đây là nỗi đau ở đáy lòng nó! Nỗi đau vĩnh viễn không thể nguôi ngoai.

Tu vi của những con linh thú khác đều tỉ lệ thuận với tuổi tác, chỉ mỗi nó, càng sống càng vô dụng, tu vi vẫn luôn tụt giảm.

Ban đầu tu vi của nó đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần, nhưng hiện tại đã giảm xuống cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ.

Nếu còn giảm tiếp, nó cũng chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại ăn vạ Huyền Thiên Tông nữa.

Ngay khi đang đắm chìm trong nỗi bi thương không thể tự thoát ra, nó nghe tiểu nha đầu trước mặt nói với giọng điệu thần bí: “Tiểu Kim Mao, ta có cách giúp ngươi tăng tu vi, ngươi có muốn nghe thử không?”

Suy nghĩ đầu tiên của Kim Mao Toan Nghê là Phượng Khê đang nói linh tinh!

Ngay cả Tiêu Bách Đạo cũng không có cách, một tiểu phế vật như nàng thì có thể có cách gì?

“Tiểu Kim Mao, có phải ngươi cho rằng ta đang lừa ngươi không? Ta là loại người như vậy ư? Con người ta cực kỳ lương thiện, thật ra lòng ta vẫn luôn áy náy khi đã “hố” ngươi hai lần liền, vì thế mới muốn bù đắp cho ngươi.”

“Đương nhiên, nếu ngươi không tin, ta cũng chẳng thể làm gì, cứ coi như ta chưa nói gì cả. Được rồi, ta còn có việc, đi đây!”

Vừa dứt lời, Phượng Khê đã lập tức xoay người rời đi. Kim Mao Toan Nghê sốt ruột rống lên.

Phượng Khê quay đầu hỏi: “Ngươi muốn nghe à?”

Kim Mao Toan Nghê do dự một lát, sau đó gật đầu.

Phượng Khê cười tủm tỉm: “Tiểu Kim Mao, từ trước tới nay, công pháp luôn khó cầu, nào có dễ tiết lộ ra ngoài. Nếu ta tiết lộ cho ngươi một cách dễ dàng, ngươi sẽ không biết quý trọng, ta muốn nhìn thấy thành ý của ngươi.”

“Thế này nhé, nửa tháng sau bí cảnh Thiên Ngân sẽ mở ra, tới khi đó ngươi chở ta đi nhé!”

Kim Mao Toan Nghê: “…”

Ngươi muốn lão tử làm thú cưỡi cho ngươi á?

Điên rồi!

Hoàn toàn điên rồi!

Phượng Khê không điên, nàng chỉ muốn… làm màu!

Nàng không muốn luôn phải gánh cái danh tiểu phế vật, nàng muốn xuất hiện một cách nổi bật nhất, để tất cả mọi người biết Phượng Khê nàng là thiên tài niết bàn trọng sinh!

Khi Kim Mao Toan Nghê định gầm rú vài tiếng để tỏ lòng phẫn nộ, Phượng Khê đã xoay người rời đi.

“Cho ngươi vài hôm suy nghĩ, sau khi nghĩ kỹ thì báo đáp án cho ta. Nhớ nhé, phế vật không có tôn nghiêm, càng không có thể diện!”

Phượng Khê vừa rời khỏi chuồng thú đã chạm mặt Quân Văn.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau trận khắc khẩu lần trước.

Quân Văn hơi mất tự nhiên, hắn muốn trò chuyện với nàng, nhưng không biết nên nói gì, mà nếu quay đầu bỏ đi ngay thì cũng không thích hợp.

Không ngờ, tiểu cô nương đối diện lại cười tủm tỉm, hỏi: “Ngũ sư huynh, muội muốn tới tham quan Đông Phong, huynh có thể đưa muội đi không?”

Đầu tiên Quân Văn khẽ ngẩn ra, sau đó vội gật đầu: “Có thể, có thể!”

Dứt lời, hắn gọi phi kiếm ra, ngự kiếm đưa Phượng Khê tới Đông Phong.

Trong lòng Quân Văn có hơi bất an. Sau lần khắc khẩu trước đó, hắn đã tự suy xét lại, cảm thấy bản thân có hơi quá đáng thật.

Nhưng bảo hắn xin lỗi, hắn lại hơi khó mở lời.

Không ngờ tiểu sư muội lại chủ động bắt chuyện với hắn, còn nở nụ cười nữa chứ.

Chắc chắn tiểu sư muội đang cho hắn bậc thang để đi xuống, tiểu sư muội quả là thấu hiểu lòng người.

Tiểu sư muội quá lương thiện.

Hơn nữa, thật ra tiểu sư muội rất xinh đẹp, nhưng có hơi gầy.

Chỉ là, hiện tại hắn nên nói gì mới tốt nhỉ?

Ngay khi hắn đang vắt óc suy nghĩ, Phượng Khê cười hỏi: “Ngũ sư huynh, bảo kiếm của huynh không tệ, nó có tên không?”

Quân Văn vội đáp: “Có, nó tên Kinh Thiên.”

Phượng Khê thầm nghĩ: Kinh Thiên à? Ta còn là Động Địa đây này.

Vừa nghe đã thấy cái tên này ngốc nghếch rồi.

Nhưng ngoài miệng nàng lại khen: “Ôi chao, tên hay thật! Vừa nghe đã biết nó rất lợi hại!”

Quân Văn đắc ý không thôi: “Tất nhiên, đây là tên mà ta đã chọn lựa kỹ càng đó, chỉ mỗi cái tên này mới xứng với nó thôi. Muội biết không, lúc trước ta phải mất nửa cái m.ạng ở Vạn Kiếm Bích mới được nó công nhận đấy…”

Chờ hắn nói xong, Phượng Khê mới tò mò hỏi: “Ngũ sư huynh, muội vừa tới Huyền Thiên Tông không lâu, tuy đã nghe người ta nhắc tới Vạn Kiếm Bích, nhưng không quá hiểu biết. Huynh có thể giới thiệu chi tiết cho muội không?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!