Quân Văn: “…”
Tiểu phế vật này bị điên rồi đúng không?
Thần thú trấn phái là tổ tông sống của Huyền Thiên Tông, không quỳ xuống trước mặt nó thì thôi, đằng này còn mơ tưởng khiến nó quỳ xuống trước mặt nàng ư?
Hắn cười lạnh đáp: “Ta thừa nhận ta không làm được. Nếu muội có thể làm được, thì ta sẽ mặc muội xử trí. Nhưng nếu muội không làm được, vậy về sau muội hãy ngoan ngoãn làm người vô hình, c.út xa ta ra!”
Phượng Khê gật đầu: “Được, một lời đã định!”
Hai người lập tức đi tới chuồng thú. Nhìn thấy Phượng Khê, Kim Mao Toan Nghê lập tức rống lên, khiến dây xích được làm từ huyền thiết vạn năm trên cổ nó rung lắc dữ dội.
Phượng Khê nói với Quân Văn: “Thấy không? Con vật nhỏ này rất vui vẻ khi được gặp muội!”
Quân Văn: “…?” Vật nhỏ á? Dẫu hiện tại Kim Mao Toan Nghê đã thu nhỏ cơ thể, nhưng cũng to gấp ba lần con trâu, thế mà nàng còn dám bảo nó là con vật nhỏ á?
Hơn nữa, con ngươi Kim Mao Toan Nghê đỏ ngầu, nàng chắc là nó đang vui vẻ chứ?
Hiện tại, hắn hoàn toàn có đủ lý do để nghi ngờ, sư muội hời mà sư phụ hắn thu nhận chẳng những là tiểu phế vật không thể tu luyện, mà còn có vấn đề về đầu óc.
Phượng Khê không thèm để ý tới hắn, mà nói với Kim Mao Toan Nghê: “Nhìn dáng vẻ không lo không nghĩ của ngươi kìa, ngươi sắp què đến nơi rồi, mà vẫn có tâm trạng la hét ầm ĩ à?”
Tiếng rống của Kim Mao Toan Nghê chợt im bặt. Nó sắp què ư? Sao nó không biết?
Phượng Khê bĩu môi: “Xem ra, tên ngốc nhà ngươi không biết thật! Cũng đúng, mọi người đều sợ tâm lý yếu ớt của ngươi không chịu nổi, nên giấu diếm ngươi cũng phải thôi!”
“Để ta nói thật có ngươi nghe vậy. Chân của ngươi có vấn đề, còn là vấn đề lớn nữa cơ, không lâu sau sẽ què thôi. Nếu không tin, ngươi thử làm động tác uốn gối mà xem, chỉ cần mở rộng biên độ uốn, chắc chắn sẽ cực kỳ đau nhức.”
Thấy giọng điệu và vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Kim Mao Toan Nghê nửa tin nửa ngờ. Dẫu sao thử một chút cũng không mất gì, vì thế nó bèn thử.
Nó uốn gối!
Nhưng có đau đâu?
Chẳng lẽ biên độ chưa đủ lớn?
Sau đó nó mở rộng biên độ. Nhưng do biên độ quá lớn, nó khuỵu chân, quỳ rạp xuống đất, phát ra một tiếng “bụp” rõ vang.
Nhưng vẫn không đau mà!
Quả nhiên, nha đầu thối kia chỉ giỏi nói huyên thuyên!
Sau đó, nó nghe Phượng Khê nói: “Ôi chao, con vật nhỏ này hiểu lễ nghĩa quá nhỉ? Vừa gặp mặt đã hành đại lễ với ta! Được rồi, miễn lễ, ngươi bình thân đi thôi!”
Kim Mao Toan Nghê: “…”
A a a a a a!
Nha đầu thối, ta và ngươi thề không đội trời chung, ta muốn xé ngươi thành mảnh vụn!
Phượng Khê chẳng thèm quan tâm đến tiếng la hét của nó. Lúc trước, do chuyện của quả Tử Kiều Linh Lung, nàng đã đắc tội nó một lần, thêm lần nữa cũng chẳng sao.
Thấy nàng phớt lờ mình, Kim Mao Toan Nghê càng tức hơn. Còn Phượng Khê vẫn bình thản nói với Quân Văn đang kinh ngạc há hốc mồm: “Huynh thua rồi! Thế này nhé, muội là người lương thiện, chúng ta lại là sư huynh muội đồng môn, muội cũng không nỡ phạt quá đáng! Đợi khi bí cảnh Thiên Ngân mở ra, huynh chỉ cần khỏa thân chạy quanh bí cảnh một trăm vòng là được!”
Quân Văn: “…”
Chi bằng muội g.i.ế.t ta đi!
Hắn nghiến răng: “Phượng Khê, muội đừng quá đáng!”
Phượng Khê cười lạnh: “Muội quá đáng á? Trước kia hai ta vốn không quen biết, huynh dựa vào đâu mà mắng muội là tiểu phế vật, là đồ xấu xí ngay lần đầu tiên gặp mặt? Chẳng lẽ dựa vào cái đầu xanh lè của huynh à?”
Quân Văn: “…”
Con mẹ nó, đầu muội mới xanh lè!
Sau đó, hắn nhớ ra hôm nay bản thân búi tóc bằng một sợi dây màu xanh…
Phượng Khê nói tiếp: “Từ sau khi tới Huyền Thiên Tông, ai cũng bảy tỏ thiện ý với muội. Chẳng lẽ họ không biết đan điền của muội bị thương nặng, không thể tu luyện ư? Đương nhiên là họ biết! Nhưng họ có giáo dưỡng, không giống huynh, ỷ vào bản thân có cái miệng thích nói gì thì nói mà ác mồm ác miệng với một tiểu cô nương nhu nhược, đáng thương!”
“Trông mặt mà bắt hình dong, ếch ngồi đáy giếng. Người n.gu ngốc như huynh có tư cách gì để phán xét muội?”
“Hôm nay Phượng Khê muội nói cho huynh biết, sớm muội gì cũng sẽ có một ngày, muội sẽ khiến chính miệng huynh tự nhận bản thân là tiểu phế vật! Huynh yên tâm, hình phạt muội vừa nói chỉ để trêu chọc huynh thôi, huynh không biết xấu hổ, nhưng muội vẫn cần thể diện mà.”
Dứt lời, Phượng Khê rời đi mà không quay đầu lại.
Nhưng hai bả vai nhỏ gầy của nàng khẽ run rẩy, thi thoảng nàng lại đưa tay lau mặt.
Nhìn bóng lưng đơn bạc của Phượng Khê, lòng Quân Văn có hơi hụt hẫng, chắc chắn tiểu phế vật kia đang khóc cho xem. Có phải, hắn đã thật sự quá đáng rồi không?
Hắn chẳng ngờ rằng, Phượng Khê đang cười cong mắt, chẳng thèm để bụng những lời hắn nói.
Chẳng qua nàng đang diễn cho hắn xem mà thôi.
Đối với kiểu người vừa ngốc nghếch vừa cao ngạo như hắn, phải vừa đ.ấ.m vừa xoa.
---
Về tới phòng mình, Phượng Khê bắt đầu đả tọa tu luyện.
Lời nói của Quân Văn thô nhưng thật, hiện tại nàng thật sự rất yếu.
Chỉ có kẻ mạnh, mới có quyền lên tiếng.
Nàng nhất định phải tập trung tu luyện, nhanh chóng tăng tu vi.
Mấy ngày sau đó, trừ buổi sáng tới thỉnh an Tiêu Bách Đạo, Phượng Khê rất hạn chế ra khỏi phòng, phần lớn thời gian đều dành cho việc tu luyện.
Tiêu Bách Đạo tưởng nàng ở trong phòng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nên không quá để ý.
Hôm nay, sau khi tỉnh lại khỏi cơn hôn mê, Phượng Khê ngạc nhiên phát hiện trong đan điền mình có thêm một tiểu linh căn màu đỏ.
Chẳng lẽ là Hỏa linh căn?
Phượng Khê cảm thấy bản thân quả là thiên tài, chỉ mới tu luyện mấy hôm đã “mọc” thêm được một linh căn mới. Với tốc độ này, có lẽ chưa đến một tháng là nàng có thể sở hữu đủ năm loại linh căn.
Khi có đủ năm loại linh căn, đan điền của nàng sẽ khỏi hẳn!
Về sau, Phượng Khê nàng sẽ đại sát tứ phương, không ai cản nổi.
Ngay khi nàng đang mơ mộng thì chợt cảm thấy đan điền đau nhức. Nếu không nhờ khả năng chịu đau của nàng đã tăng lên gấp bội, thì chắc chắn nàng đã đau tới ngất đi rồi!
Nàng tập trung kiểm tra đan điền, và rồi, nàng suýt tức c.h.ế.t!
Nàng thấy Hỏa linh căn mới “mọc” đang đánh nhau với Mộc linh căn.
Chẳng bao lâu sau, Thủy linh căn cũng gia nhập cuộc chiến!
Ba loại linh căn đánh thành… hình bánh quai chèo!
Phượng Khê tức giận gầm lên: “Dừng tay, cả ba đều dừng tay cho ta!”
Giọng nàng rất lớn, tiếc là không có hiệu quả.
Cả ba loại linh căn đều coi nàng như không khí, chúng càng đánh hăng say hơn.
Lúc này, Phượng Khê chợt bình tĩnh lại, nàng lạnh giọng nói: “Đánh đi, đánh hăng hơn nữa đi! Tốt nhất đánh cho đan điền vỡ vụn, ta đăng xuất rồi, các ngươi cũng ngỏm củ tỏi theo ta!”
Động tác đánh nhau của ba loại linh căn chợt khựng lại, sau đó… chúng cầm tay nhau như thể cực kỳ tương thân tương ái.
Phượng Khê: “…”
C.on m.ẹ nó chứ!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!