Bạn bè, người thân vẫn thường hỏi:
"Bình thường cậu làm nghề gì?"
Cậu chỉ cười nhạt, đáp:
"Tôi là nhà văn."
Nhưng khi có người hỏi đến tác phẩm tiêu biểu của cậu, cậu lại im lặng.
Thật nực cười.
Viết lách bao nhiêu năm trời, đến một cuốn sách mang tên mình cũng không có.
Bùi Thế đang chìm trong suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
Ngô Liêu tươi cười bước tới, tâm trạng vô cùng tốt.
"Vừa rồi tôi nói chuyện với đạo diễn Giang, bộ phim tiếp theo anh ấy muốn quay là thể loại hồi hộp. Chúng ta viết một tiểu thuyết trinh sát hình sự đi, cậu lập dàn ý trước, tôi sẽ gửi cho đạo diễn Giang xem."
Bùi Thế không trả lời ngay.
Cậu nắm chặt bàn tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Ngô Liêu, giọng nói trầm xuống, đầy áp lực:
"Thứ đó, anh có thể đưa cho tôi rồi chứ?"
Ngô Liêu vẫn cười, nhàn nhạt đáp:
"Không vội."
Bùi Thế cười lạnh.
"Sao lại không vội? Lúc trước chúng ta đã thỏa thuận rõ ràng. 'Người Hai Mặt' là cuốn tiểu thuyết cuối cùng tôi viết thay anh. Chỉ cần tôi hoàn thành, anh sẽ đưa thứ đó cho tôi. Bây giờ lại muốn đổi ý?"
Ngô Liêu nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
"Đổi ý thì sao? Cái giá của việc đổi ý, tôi có thể chấp nhận được. Mà cậu thì không."
Giọng điệu của anh ta nhẹ nhàng như đang nói chuyện phiếm, nhưng từng chữ thốt ra lại như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim người khác.
"Nếu không chịu nổi thì tốt nhất là im miệng lại."
Dứt lời, Ngô Liêu xoay người rời đi.
Anh ta vừa có thêm một cơ hội hợp tác, tâm trạng vô cùng tốt.
Chỉ còn lại Bùi Thế đứng yên tại chỗ, đôi mắt tối sầm, dõi theo bóng lưng của Ngô Liêu.
Trong đáy mắt cậu, từng chút, từng chút một, tích tụ sự căm hận cùng phẫn nộ.
Quá nửa tiệc tối, Ngô Liêu bị chuốc không ít rượu.
Anh ta đã có tuổi, tửu lượng cũng chẳng còn như trước. Bị rót hai bình rượu, đầu óc đã choáng váng, thân thể lảo đảo. Ngô Liêu đành phải lấy cớ mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi.
Người bên cạnh vẫn chưa chịu buông tha, rối rít níu kéo:
"Đừng mà anh Ngô, sao mới vậy đã không uống nữa?"
"Đúng đó, rốt cuộc anh có được hay không?"
"Không được, thật sự không được."
Ngô Liêu vừa cười vừa đẩy bọn họ ra, chật vật thoát khỏi đám người, bước đi loạng choạng về phía phòng nghỉ.
Đến cửa phòng, anh ta thở phào, vừa định đóng cửa lại để nghỉ ngơi thì một bàn tay bỗng thò vào, mạnh mẽ chặn lấy cánh cửa.
Ngô Liêu giật mình, nhíu mày nhìn ra ngoài.
Bùi Thế đứng đó, gương mặt méo mó vì phẫn nộ.
Cậu ấy lao vào phòng, tóm chặt cổ áo Ngô Liêu, siết đến mức cổ áo nhăn nhúm:
"Rõ ràng anh đã hứa, chỉ cần tôi viết giúp anh năm cuốn tiểu thuyết, anh sẽ đưa thứ đó cho tôi!"
"Nhưng đến giờ tôi vẫn chưa có được gì cả! Nếu hôm nay anh không đưa ra, vậy chúng ta cùng chết đi!"
Giọng nói đầy oán hận.
Mũi dao trong tay cậu ấy lóe sáng lạnh lẽo.
Bàn tay cầm dao run rẩy, nhưng ánh mắt lại kiên định đến đáng sợ.
Thế nhưng, phản ứng của Ngô Liêu lại hoàn toàn ngược lại.
Anh ta không hề sợ hãi, trái lại còn nở một nụ cười khinh miệt.
"Tôi cứ tưởng cậu yếu đuối mãi mãi, không ngờ cũng có lúc dám cầm dao dọa người." Ngô Liêu cười nhạt, trong mắt chứa đầy vẻ giễu cợt. "Nhưng chỉ có thế thôi. Cậu dám giết tôi chắc?"