Kỷ Hòa chậm rãi nói: "Bây giờ, nó đã gặp lại em lần cuối. Tâm nguyện của nó cũng đã hoàn thành rồi."
"Chị sẽ siêu độ cho nó, đưa nó về địa phủ an lành, để nó có thể đầu thai sang kiếp khác."
"Tiểu Ưu, lần này... hãy nói lời tạm biệt thật tử tế với nó đi."
Tiểu Ưu lặng lẽ ôm lấy bóng hình nhỏ nhắn ấy, chóp mũi chạm vào chiếc mũi ướt lạnh của bé Pudding.
Cô không nói gì, chỉ yên lặng ôm nó thật lâu.
Kỷ Hòa cũng không quấy rầy.
Bởi vì cô biết—giờ phút này, Tiểu Ưu đang tâm sự với bé Pudding của mình.
Những lời nói ấy, chỉ có họ mới hiểu.
Một lúc lâu sau, Tiểu Ưu buông tay.
Kỷ Hòa đốt một lá bùa.
Bóng dáng bé Pudding dần dần trở nên trong suốt, sau đó biến mất trong không trung.
Nó đã đi đến hành tinh cún của riêng mình.
Tiểu Ưu nhìn vào khoảng không trước mặt, khẽ thì thầm:
"Tốt quá rồi..."
"Cuối cùng, tối nay em cũng có thể ngủ ngon giấc rồi."
———
Cùng lúc đó.
Dã Tiểu Dã vừa tan làm, mệt mỏi lê bước về nhà.
Cô nhìn đồng hồ—đã mười giờ đêm.
"... Cái tên sếp chết tiệt này, bắt mình tăng ca đến tận giờ này, đúng là độc ác mà!"
Cô bực bội lầm bầm.
Tài khoản blogger ẩm thực của cô đã có hơn một trăm nghìn người theo dõi.
Chỉ cần tiếp tục phát triển, chờ khi có thu nhập ổn định, cô sẽ nghỉ việc để làm blogger full-time!
Không cần ngày ngày làm công, không cần tăng ca đến kiệt sức nữa.
Nghĩ đến tương lai tốt đẹp, Dã Tiểu Dã có chút phấn chấn, bước chân cũng nhanh hơn.
Nhưng đi được một đoạn, cô bỗng khựng lại.
Cảm giác...
Hình như có ai đó đang đi theo sau cô.
Ảo giác sao...?
Dã Tiểu Dã bước đi trong con hẻm vắng, lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an. Cô chợt nhớ đến những tin tức gần đây—những cô gái độc thân bị kẻ lạ bám theo, cuối cùng gặp phải chuyện kinh hoàng ngay trước cửa nhà mình. Ý nghĩ ấy khiến sống lưng cô lạnh toát.
Cô giả vờ đi thẳng, nhưng đến một ngã rẽ bất ngờ đổi hướng, rẽ nhanh vào con đường nhỏ bên cạnh.
Người kia chắc chắn không kịp phản ứng!
Nhịp tim Dã Tiểu Dã đập thình thịch. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó lén lút thò đầu ra nhìn phía sau.
Không có ai cả.
"Hừm..." Cô thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ: "Mày đừng có dọa bản thân nữa!"
Cô chỉ là một nhân viên làm công ăn lương, bôn ba từ sáng đến tối chỉ kiếm được chút tiền còm, đến cả kẻ trộm chắc cũng chẳng buồn ngó tới.
Cướp ai không cướp, đi cướp cô thì chỉ có lỗ nặng!
Dã Tiểu Dã lắc đầu, hất tóc gạt đi những suy nghĩ linh tinh.
Cô tăng tốc bước đi, cuối cùng cũng về tới cửa nhà.
Nhưng đúng lúc cô lấy chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa...
Một vật lạnh buốt bất ngờ chạm vào eo cô.
Cô sững người.
“Cuối cùng thì mày cũng về đến nhà.” Một giọng nói băng lạnh vang lên ngay sát bên tai. “Tao theo dõi mày cả đoạn đường, cũng mất công lắm đấy.”
Dã Tiểu Dã giật bắn mình. Cô vừa định quay đầu thì cảm giác áp lực từ con dao lạnh ngắt càng ép sát hơn vào eo.
Giọng nói này...
Là quản lý trưởng của cửa hàng Cầu Vồng Ngôi Sao?!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!