Cô suýt quên mất một sự thật—làm một streamer huyền học, ngoài xem bói ra, Kỷ Hòa còn phải bắt quỷ nữa.
Ôi trời, đúng là một nghề có độ nguy hiểm cao!
Không biết lần này Kỷ Hòa có thể giải quyết không?
——— (*): "Phép thắng lợi tinh thần của AQ" là khái niệm trong văn học Trung Quốc, chỉ việc tự an ủi bản thân bằng cách bóp méo sự thật theo hướng tích cực dù thực tế không hề tốt đẹp.
...
An Nhiễm nhìn Kỷ Hòa với vẻ cảnh giác, trong lòng không khỏi dâng lên một dự cảm bất an. Nhưng người đối diện chỉ thong thả bấm đốt ngón tay, rồi đột nhiên bật cười.
"Em đoán đúng rồi, đó là ma thật."
"Cái gì?" Tiểu Ưu nghe xong thì tái mét mặt mày, suýt nữa làm rơi điện thoại. "Vậy... vậy chị Kỷ Hòa, em gửi địa chỉ nhà cho chị ngay nhé! Chị có thể đuổi con ma đó giúp em không?"
Nhưng trái với mong đợi của cô, Kỷ Hòa không hề đồng ý ngay mà còn nghiêng đầu nhìn cô đầy hứng thú.
"Em có muốn gặp con ma đó không?"
"Không không không không không ạ!" Tiểu Ưu vội vàng lắc đầu như trống bỏi, giọng nói lạc cả đi.
Thấy ma á?
Cô đâu có "mặn" đến mức đó!
Chưa nhìn thấy đã sợ đến ngất xỉu thì còn ra thể thống gì nữa!
"Thật sao?" Kỷ Hòa thản nhiên cười, ánh mắt như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người đối diện. "Nhưng chị thấy, nếu em không tự mình nhìn thử con ma này... em sẽ hối hận đấy."
Tiểu Ưu khựng lại, sắc mặt thoáng hiện vẻ bối rối.
"Chẳng phải em từng nuôi một con chó nhỏ Pomeranian màu nâu, tên là bé Pudding sao?"
Tiểu Ưu sững người. Cô không nghĩ tới Kỷ Hòa lại biết chuyện này.
"Vâng... đúng vậy ạ."
Lòng cô nhói lên một cái. Đã rất lâu rồi cô không nhắc tới cái tên này.
"Từ năm nhất đại học, em đã nuôi nó. Em luôn thích thú cưng, nhưng bố mẹ em không cho phép. Mẹ em còn nói thẳng rằng, trong nhà chỉ có thể có một bên ở lại, hoặc em, hoặc con chó."
"Cũng may khi ấy bà nội từ quê lên chơi, tiện tay mang theo một chú cún con... Mẹ em thấy vậy cũng không phản đối nữa. Em thực sự rất thích bé Pudding. Nó ngoan lắm, dù có để ngón tay vào miệng, nó cũng chẳng cắn, chỉ trợn tròn đôi mắt nhìn mình, đáng yêu vô cùng."
"Đó là chú chó đầu tiên em được nuôi trong suốt hai mươi năm qua, cũng là con vật em yêu thương nhất."
An Nhiễm ngồi bên cạnh không nhịn được xuýt xoa:
"Trời ơi, tôi cũng có nuôi một con, nghe thế này mà đau lòng ghê!"
Tiểu Ưu tiếp tục kể, giọng nói có chút nghẹn lại:
"Nhưng đến năm tư đại học... Một lần em gọi về nhà hỏi mẹ về bé Pudding, mẹ lại nói với em rằng nó đi lạc rồi."
Cô dừng lại một chút, hai tay nắm chặt vào nhau.
"Em hoảng hốt vô cùng, chỉ muốn lập tức bỏ hết mọi thứ mà về nhà tìm nó. Nhưng trường học cách nhà quá xa, hơn nữa khi ấy đang vào mùa thi giữa kỳ... đến cả thời gian để đau lòng em cũng không có."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!