Thế nhưng, sau khi nghe anh nói rõ mục đích cuộc gọi, Tề Nam Phong lập tức từ chối.
"La Dặc, không phải tôi không tin anh, nhưng sau chuyện này, tôi không còn dám tin bất cứ ai nữa. Ai biết được, liệu đây có phải một cái bẫy khác không? Không phải tôi nghi ngờ anh, mà tôi đối xử với tất cả mọi người đều như vậy."
Dứt lời, cậu ta cúp máy thẳng thừng.
La Dặc cạn lời, quay sang nhún vai:
"Nhìn thấy phản ứng này, tôi càng chắc chắn cậu ấy đã bị tổn thương rất nặng."
Giang Tinh Luật im lặng vài giây, rồi cầm điện thoại lên:
"Để tôi thử."
Anh gọi lại theo số vừa rồi.
Tề Nam Phong bắt máy, giọng điệu không mấy kiên nhẫn:
"Xin lỗi, nhưng tôi đã nói rất rõ rồi. Hiện tại tôi không tin ai cả. Trước khi tác phẩm của tôi chính thức công bố, tôi sẽ không đưa bản thảo cho bất kỳ ai."
Nhưng lần này, ở đầu dây bên kia, vang lên một giọng nói khác:
"Tề Nam Phong, là tôi."
Giang Tinh Luật.
Khi nghe thấy giọng nói ấy, Tề Nam Phong thoáng sững người.
Cậu biết Giang Tinh Luật.
Trước đây, anh ta từng tìm đến cậu, ngỏ ý muốn mua bản quyền của Hồng Trang. Nhưng khi ấy, Tề Nam Phong đang bị vụ kiện của Lưu Hạo Thần vây chặt, đến mức kiệt quệ cả tinh thần lẫn ý chí. Trong cơn sóng gió cuộn trào, cậu không thể tin rằng vẫn có người muốn mua bản quyền sách của mình.
Thậm chí, cậu còn ngỡ rằng Giang Tinh Luật chỉ đang đến để chế giễu.
Không ngờ, Giang Tinh Luật lại vô cùng nghiêm túc. Anh ta nói:
"Tề Nam Phong, tôi đã đọc hết tất cả các tác phẩm của cậu. Dù chúng ta chưa từng gặp mặt hay trò chuyện, nhưng từng câu từng chữ mà cậu viết đều nói với tôi rằng cậu không phải loại người như thế. Dù người khác có nghĩ sao đi nữa, trong lòng tôi, tôi vẫn luôn tin cậu không hề đạo văn."
Những lời ấy như tia sáng xuyên qua tầng mây dày đặc.
Đối với một tác giả đã rơi xuống đáy vực thẳm, việc biết rằng vẫn còn một người hâm mộ toàn tâm toàn ý ủng hộ mình, tin tưởng mình, là một điều quý giá đến nhường nào.
Những người khác, hoặc là quay lưng rời đi, hoặc là công khai chửi bới. Hộp thư cá nhân của cậu tràn ngập những lời miệt thị dơ bẩn đến mức không thể đọc nổi.
Nhưng Giang Tinh Luật lại khác. Anh ta nghiêm túc, chân thành, không một chút do dự mà nói rằng anh ta tin cậu.
Cũng vì thế, Tề Nam Phong đã bán bản quyền Hồng Trang cho Giang Tinh Luật với một cái giá rất thấp, thấp đến mức gần như là tặng không.
Giờ phút này, Giang Tinh Luật lại mở lời:
"Yêu cầu của tôi cũng giống La Dặc. Tôi muốn một đoạn tiểu thuyết ngắn chưa được công bố nhưng đã có mạch truyện sơ lược. Nếu cậu đồng ý tin tưởng bọn tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu rửa sạch nỗi oan này."
Nếu là người khác, Tề Nam Phong đã sớm bảo đối phương cút đi.
Nhưng đối diện với Giang Tinh Luật, cậu lại không thốt ra được lời từ chối.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể thở dài:
"Được."
Dù nói vậy, nhưng trong lòng cậu hoàn toàn không ôm hy vọng.
Rửa sạch nỗi oan sao?
Chính cậu còn không biết rốt cuộc Lưu Hạo Thần đã dùng cách nào để ăn cắp tiểu thuyết của mình.
Vậy thì người ngoài có thể biết được ư?
Một tuần sau, tại khách sạn Hưng Vượng.