Tiếng chửi thề như muốn phát tiết, vang vọng trong màn đêm yên tĩnh, nhưng chỉ một lát sau đã chìm vào hư vô.
Lúc này, Mạnh Phi Văn mới phát hiện ra một chuyện—cậu ta đã chạy rất xa khỏi đám người kia, xa đến mức xung quanh chỉ còn lại bóng tối tĩnh mịch.
Không biết từ bao giờ, cậu ta đã lạc vào một nơi hoang vắng.
Ngoại trừ ánh trăng nhàn nhạt trên cao, bốn phía tối đen như mực, giơ tay ra cũng chẳng thấy rõ năm ngón. Chỉ có tiếng chim đêm thỉnh thoảng hót lên từng hồi thê lương, càng làm nổi bật sự tĩnh lặng đáng sợ của nơi này.
Một cơn ớn lạnh bỗng len lỏi vào lòng.
Mạnh Phi Văn nuốt nước bọt, định thần lại, vội vàng quay người muốn đi về theo đường cũ. Nhưng khi xoay người lại, cậu ta hoàn toàn chết sững.
Trước mặt là ba ngã rẽ.
Ba con đường nhỏ gần như giống hệt nhau, quỷ dị đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.
Tựa như chúng đang cười nhạo sự ngu xuẩn của cậu ta.
Chết tiệt!
Rốt cuộc con đường nào mới là đường về?
Ngay lúc da đầu Mạnh Phi Văn tê dại, một giọng nói dịu dàng bỗng vang lên trong màn đêm:
"Tôi có thể giúp cậu chữa khỏi cái chân bị tật."
"Chẳng qua… cậu cũng phải thỏa mãn một tâm nguyện của tôi."
Giọng nói ấy không có chút sát khí nào, thậm chí còn mềm mại như làn nước mát. Nhưng điều đó không khiến Mạnh Phi Văn yên lòng, mà ngược lại—nỗi sợ hãi trong lòng cậu ta càng dâng lên dữ dội.
Không đúng!
Vừa rồi cậu ta đã quan sát xung quanh, đây là nơi hoang vắng, ngoài cậu ta ra chắc chắn không có ai khác!
Vậy người vừa nói chuyện là ai?
"Là ai đó?! Mau ra đây! Đừng giả thần giả quỷ!"
Cậu ta cố gắng trấn tĩnh, lớn tiếng quát lên.
"Cô không thể nào là quỷ được! Chắc chắn là có người cố ý giả ma hù dọa tôi, đúng không?!"
Mạnh Phi Văn không ngừng tự trấn an mình—nhất định là đám bạn học đáng ghét kia muốn trêu chọc cậu ta. Chúng nó theo đuôi, chờ cậu ta lạc đường rồi cố ý hù dọa.
Cậu ta sẽ không bị mắc lừa đâu!
Nhưng giọng nói ấy lại chậm rãi cất lên lần nữa.
"Như cậu thấy đấy…"
"Tôi chính là quỷ đã tồn tại một ngàn năm trên thế gian này."
Ngay khi câu nói ấy kết thúc, trước mặt Mạnh Phi Văn bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng mờ ảo.
Một cô gái tóc dài, váy đỏ.
Dáng vẻ ấy giống hệt những nữ quỷ trong phim kinh dị.
Trên gương mặt cô ta có một lớp sương mờ nhạt vờn quanh, khiến người ta không thể nhìn rõ diện mạo.
Nhưng Mạnh Phi Văn chẳng còn tâm trạng đâu mà nhìn rõ mặt cô ta nữa.
Bởi vì khi cậu ta mượn ánh trăng nhìn xuống dưới chân cô ấy—trái tim lập tức lạnh đi một nửa.
Cô ấy không có bóng!
Không phải trò đùa! Không phải đám bạn học diễn kịch hù dọa cậu ta!
Lần này… cậu ta thực sự gặp phải quỷ!
Cơ thể thiếu niên mười lăm tuổi run rẩy, giọng nói cũng run theo:
"Cô… cô… đừng giết tôi! Tôi không có đắc tội gì với cô cả! Tôi… tôi không cố ý quấy rầy cô đâu! Tôi đi ngay đây!"
Nữ quỷ khẽ cười, âm thanh mềm mại như gió thoảng:
"Tại sao tôi phải giết cậu?"
"Giết người thì trên tay sẽ vướng sát nghiệp, khi xuống địa phủ sẽ bị Diêm Vương trừng phạt. Vì một con người nhỏ bé như cậu, không đáng."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!