Ngay khi vừa nhận được hồi âm của cô, người nọ lập tức chuyển khoản năm mươi nghìn tệ.
"Cô Kỷ, đây là tiền đặt cọc."
"Ngày mai cô có rảnh không? Tôi gặp chút chuyện lạ, muốn mời cô đến nhà xem thử. Nói qua mạng không rõ ràng, nếu cô giúp tôi giải quyết, tôi sẽ hậu tạ thêm."
Không nói gì mà đã chuyển hẳn năm chục nghìn tệ, xem ra người này có tiền.
Kỷ Hòa trả lời ngắn gọn:
"Có thể. Gửi địa chỉ qua đi."
…
Sáu giờ tối hôm sau, theo địa chỉ đối phương gửi, Kỷ Hòa đến nơi đúng hẹn.
Vừa nhìn thấy căn nhà trước mắt, cô liền biết mình đoán không sai—người này đúng là giàu có.
Trước mặt cô là một căn biệt thự ba tầng, xa hoa đến mức lóa mắt.
Cô bấm chuông cửa, không lâu sau, một người đàn ông trẻ tuổi bước ra mở cửa.
Anh ta trông khá nho nhã, đeo một cặp kính gọng bạc, gương mặt tuấn tú nhưng lại mang theo vài phần u ám.
Thấy cô, anh ta nở nụ cười lịch sự:
"Là cô Kỷ phải không? Tôi chính là người đã liên lạc với cô hôm qua, tên tôi là Mạnh Phi Thanh."
Mạnh Phi Thanh khách sáo mời cô vào nhà, đưa cô đến ghế sô pha ngồi rồi tự mình pha trà.
Hành động cẩn thận, thái độ lại vô cùng tốt.
Kỷ Hòa không khách sáo với anh ta, trực tiếp nói:
"Không cần vòng vo. Anh gặp phải chuyện gì?"
Mạnh Phi Thanh hơi khựng lại, rồi bật cười:
"Đại sư Kỷ đúng là người thẳng thắn. Vậy tôi sẽ nói ngắn gọn."
Anh ta chỉnh lại cổ áo, sau đó nhìn thẳng vào cô, giọng nói có chút trầm thấp:
"Người gặp chuyện… chính là tôi."
"Không biết vì sao, suốt một tháng nay, cứ đến nửa đêm lại có một người phụ nữ mặc áo đỏ xuất hiện trong phòng tôi. Cô ta nói muốn thành thân với tôi, bảo rằng tôi nợ cô ta, theo lý phải trả lại."
"Thành thân?" Kỷ Hòa khẽ nhíu mày.
Cách dùng từ này... thật lạ.
Người thời nay có ai còn nói hai chữ "thành thân"?
Cũng đâu phải đang đóng phim cổ trang.
Mạnh Phi Thanh lắc đầu, giọng nói lộ vẻ bất đắc dĩ:
"Tôi cũng không hiểu nữa, nhưng chính miệng cô ta đã nói như vậy. Còn nữa, cô ta bảo tôi nợ cô ta… nhưng rốt cuộc tôi nợ gì chứ? Tôi là người ngay thẳng, trước nay chưa bao giờ thiếu nợ ai."
Một tháng qua, hễ anh vừa ngủ, chỉ cần tỉnh lại giữa đêm là chắc chắn sẽ thấy cô gái áo đỏ kia.
Cô ta cứ như không thể từ bỏ ý định lôi kéo anh thành thân.
Mạnh Phi Thanh sợ đến mức không dám ngủ.
Kỷ Hòa chậm rãi nói:
"Dương khí của anh nặng, nên cô ta chỉ có thể tiếp cận lúc anh ngủ—khi đó dương khí của con người suy yếu nhất."
Ngay khi lời cô vừa dứt, phía sau bất chợt vang lên tiếng bước chân.
Hai người đàn ông xuất hiện trước cửa.
Một trong số họ là một chàng trai trẻ tuấn tú, chỉ là sắc mặt có chút u ám, khiến người ta cảm thấy bầu không khí quanh anh ta lúc nào cũng vẩn đục, khó tan đi.
Nhìn kỹ, có thể thấy người này có vài phần giống Mạnh Phi Thanh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!