Nam sinh hít sâu một hơi, chậm rãi nói tiếp:
"Nếu chỉ như vậy, thì em đã chết tâm từ lâu rồi.
Nhưng… mấy hôm trước tan học, em phát hiện mình quên mang bài tập về nhà, nên quay lại lớp lấy.
Lúc ấy, em vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa bạn ấy và cô bạn thân.
Cô bạn thân hỏi: ‘Không phải cậu vẫn luôn thích cậu ấy sao? Tại sao lại từ chối lời tỏ tình của cậu ấy chứ?’
Bạn ấy không nói gì, chỉ lắc đầu, còn bảo bạn thân đừng nhắc đến nữa."
Trước đây, học sinh nam luôn nghĩ rằng có lẽ mình đã ngộ nhận.
Nhưng sau khi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện ấy, cậu không khỏi cảm thấy hành vi của bạn nữ kia thật khó hiểu.
Không cam tâm bỏ lỡ người mình thích chỉ vì một lý do mơ hồ, cậu quyết định tìm đến Kỷ Hòa, muốn hỏi cho ra nhẽ.
Giọng nói êm tai của Kỷ Hòa vang lên:
"Yên tâm đi, em ấy thích cậu."
Học sinh nam sững người, sau đó vui mừng ra mặt:
"Thật sao ạ?!"
Thế nhưng ngay lập tức, giọng cậu lại nhỏ dần:
"Nhưng mà... Nếu đã thích em rồi, vậy tại sao lại từ chối em chứ?"
Bão bình luận bắt đầu suy đoán.
"[Có khi nào là sợ ảnh hưởng đến việc học không?]"
Học sinh nam lắc đầu, phủ nhận:
"Cái này không có khả năng cao lắm đâu. Bạn ấy đã giành được tư cách tự chủ tuyển sinh rồi. Nói hơi khoa trương một chút nhưng bọn em đều là những người chắc suất vào đại học trọng điểm. Lúc trước em cũng lo lắng về vấn đề này, nếu không thì cũng đâu kéo dài đến tận bây giờ mới tỏ tình với bạn ấy."
"[Má, hai học sinh giỏi luôn!!!]"
"[Học sinh cấp ba vẫn còn chìm trong bài tập chỉ biết ngưỡng mộ.]"
"[Quả nhiên, tiểu thuyết ngôn tình không phải giả! Học sinh giỏi chỉ bị học sinh giỏi thu hút.]"
"[Được rồi, tôi không khuyên nữa. Người ta không những đã thành niên mà tương lai cũng đã định sẵn rồi, quả thật có thể rất lơi lỏng.]"
Trong khi cả bình luận còn đang bàn tán xôn xao, Kỷ Hòa lại hỏi một câu không hề liên quan:
"Có phải cậu xuất thân từ một gia đình đơn thân không?"
Học sinh nam hơi sững sờ, nhưng vẫn thành thật gật đầu:
"Đúng ạ. Lúc em còn rất nhỏ, bố mẹ đã ly hôn rồi. Em sống với mẹ."
Nói rồi, cậu không khỏi cau mày:
"Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến việc bạn ấy từ chối em ạ? Lẽ nào… bạn ấy chê gia cảnh nhà em?"
"Không phải nguyên nhân đó." Kỷ Hòa lắc đầu, giọng điềm nhiên: "Gần đây mẹ cậu có người yêu, đúng không?"
Học sinh nam hơi ngớ ra, nhưng vẫn nhanh chóng hồi tưởng lại.
Dạo gần đây, mẹ cậu thực sự chăm chút vẻ ngoài hơn hẳn, thời gian về nhà cũng ngày càng muộn. Có những hôm còn cầm theo một bó hoa hồng.
Người ta nói, phụ nữ trở nên xinh đẹp vì người mình yêu. Cậu cũng mơ hồ cảm nhận được, có lẽ mẹ đã có đối tượng rồi.
Thế nhưng cậu không hề trẻ con đến mức cảm thấy mẹ mình không được phép tái hôn.
Mẹ đã ly hôn lâu lắm rồi. Nếu bà có thể tìm được một người bầu bạn cả đời, cậu cũng sẽ vui mừng thay cho bà.
Chỉ là… Kỷ Hòa hỏi đến chuyện này làm gì?
Như thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu, Kỷ Hòa đột nhiên bật cười:
"Cậu đoán xem, người yêu của mẹ cậu là ai nào?"
Học sinh nam là người rất thông minh. Nghe cách hỏi này, trong đầu cậu lập tức lóe lên một suy đoán.
Nhưng nếu thật sự là như thế…
Không thể nào?!
Mắt cậu mở to đầy kinh ngạc, nhìn chằm chằm Kỷ Hòa:
"Chắc không trùng hợp đến mức đó đâu nhỉ?"
"Không sai." Kỷ Hòa gật đầu: "Người yêu của mẹ cậu chính là bố của cô bạn cậu thích."
Như một quả bom tấn vừa phát nổ, bão bình luận lập tức nổ tung.
"[Á đù má! Thật sự có người yêu cuối cùng thành anh em phiên bản đời thật luôn!]"
"[Vô lý quá! Tôi cứ tưởng chuyện này chỉ có trong phim, nào ngờ ngoài đời cũng có?!]"
"[Thật ra hiện thực còn máu chó hơn trong phim nữa kìa.]"
"[Ôi mẹ ơi, sao lại trùng hợp đến mức này vậy trời?! Bạn học sinh này đáng thương quá...]"
Sắc mặt học sinh nam dần trở nên trắng bệch.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!