Họ cũng chỉ là một gia đình bình thường, bỏ ra số tiền này đã là cả một gánh nặng rồi.
Bà hít sâu một hơi, gõ tiếp:
"Đại sư Kỷ, rốt cuộc cháu muốn bao nhiêu tiền, cháu cứ nói thẳng ra đi!"
Chỉ cần trong phạm vi bà có thể xoay xở, bà nhất định sẽ chi tiền.
Nhưng Kỷ Hòa vẫn chỉ trả lời ngắn gọn:
"Bao nhiêu tiền cũng không được."
Cô chưa bao giờ nói dối.
Nếu là một lời nói dối thiện ý, có lẽ cô còn cân nhắc, nhưng chuyện này... không chỉ là một lời nói dối đơn giản.
Nó có thể hại người, cũng có thể hại chính bản thân cô.
Hại người, là vì có thể chia rẽ một đôi yêu nhau thật lòng.
Hại mình, là vì nếu cô cố ý bói sai, thì sẽ làm thay đổi vận mệnh của người khác, ảnh hưởng đến con đường nhân quả của chính cô, bị phản phệ ở mức độ nhất định.
Kỷ Hòa bấm đốt ngón tay, như thể vô tình mà nói:
"Con gái dì có vẻ là người rất mạnh mẽ."
"Đúng vậy, từ nhỏ nó đã bướng bỉnh rồi!" Bà lập tức đáp: "Tôi còn nhớ lúc nhỏ, con bé bị giáo viên chủ nhiệm xử oan. Những đứa trẻ khác bị oan thì chỉ biết cúi đầu im lặng chịu mắng, cùng lắm là khóc vài tiếng. Nhưng con bé thì không, nó nghểnh cổ lên cãi lại giáo viên, nói cho ra lẽ. Kết quả là thay vì bị phạt đứng mười phút, nó bị phạt đứng cả một tiết học. Nhưng dù vậy, nó vẫn không chịu cúi đầu!"
Kỷ Hòa gật gù:
"Ừm, vậy thì đúng rồi. Nếu dì ép cô ấy phải chia tay, ép cô ấy không được yêu con gái, với tính cách bướng bỉnh này... có lẽ cô ấy sẽ cắt đứt quan hệ với dì, cả đời cũng không liên lạc nữa."
"Chịu thiệt là phúc" giật mình.
Đây không phải là một câu nói bâng quơ, mà là điều mà Kỷ Hòa thực sự nhìn thấy từ đường nhân quả.
Cắt đứt quan hệ mẹ con?
Bà không bao giờ muốn chuyện đó xảy ra!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!