Ninh Vân Dương nghiến răng, chửi thầm một câu, nhưng cánh tay ôm lấy Tiểu Dung vẫn không hề lơi lỏng. Anh cắn răng, liều mạng lao về phía trước.
Đúng lúc này, giọng nói của Tiểu Lâm vang lên phía sau:
“Anh Ninh! Để bọn em giúp anh!”
Các cảnh sát ngay lập tức dàn đội hình, tạo thành một vòng tròn nhỏ, bao bọc lấy Ninh Vân Dương và Tiểu Dung ở giữa.
Họ siết chặt đội hình, từng bước, từng bước tiến ra khỏi vòng vây đang ngày một siết chặt.
Cuối cùng, nhóm của Ninh Vân Dương cũng lên được xe, nhanh chóng đặt Tiểu Dung vào trong.
Xung quanh, cảnh sát đang tản ra liền lập tức tập hợp lại, hình thành vòng bảo vệ, hộ tống chiếc xe rời khỏi thôn.
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói đầy giận dữ vang lên:
"Mọi người, mau cản họ lại! Họ cướp mất vợ của Tiểu Phi rồi!"
Trưởng thôn đứng trên bậc thềm cao, ánh mắt tối sầm, nhìn chằm chằm vào Ninh Vân Dương và Tiểu Lâm.
Ông ta đã nhận ra—hai người này không phải khách du lịch, mà là cảnh sát!
Lời nói của trưởng thôn như một mồi lửa, đốt lên cơn giận trong lòng đám thôn dân. Không ai kịp suy nghĩ, chỉ theo bản năng xông lên như đàn ong vỡ tổ, vây chặt lấy chiếc xe, ép nó phải dừng lại.
Tiểu Lâm vội bước lên, cố gắng khuyên nhủ:
"Các cô, các chú, mọi người bình tĩnh lại đi! Cô gái này bị lừa bán, cô ấy và Tôn Hồng Phi còn chưa đăng ký kết hôn! Nếu các người cản trở bọn tôi, chẳng phải đang giúp kẻ xấu tiếp tay cho việc làm ác hay sao?"
Nhưng những lời này chẳng ai chịu nghe lọt tai.
"Cậu nói bậy! Đã cưới về rồi thì chính là người nhà họ Tôn!"
Ninh Vân Dương trầm mặt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!