Ninh Vân Dương lập tức nheo mắt, tập trung quan sát mặt đất lần nữa.
Bất chợt, ánh mắt anh dừng lại ở một điểm.
Tiểu Lâm lại lên tiếng, giọng gấp gáp hơn:
"Con trai trưởng thôn vào sân rồi!"
Ninh Vân Dương không chần chừ, khẽ đáp:
"Ra ngoài ngay."
Tôn Hồng Phi vừa bước vào sân nhà thì đã thấy một bóng người xuất hiện từ góc khuất.
Anh ta nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Ninh Vân Dương.
"Anh là ai? Sao lại ở đây?"
Giọng điệu đầy lạnh lùng và cảnh giác.
Ninh Vân Dương tỏ vẻ bất ngờ, vội bước tới, chìa tay ra, tươi cười nói:
"Chào anh, tôi và em trai ở nhờ đây một đêm."
"Ai cho phép?"
Tôn Hồng Phi không thèm để ý đến bàn tay đang đưa ra trước mặt, giọng càng thêm cứng rắn.
Đúng lúc này, trưởng thôn bước ra, nhíu mày nhìn con trai mình:
"Tiểu Phi, lễ phép với khách một chút."
Thấy cha lên tiếng, Tôn Hồng Phi có vẻ kiềm chế lại, nhưng giọng điệu vẫn khó chịu:
"Ở thì ở, nhưng đừng có đi lung tung. Nếu nhà tôi mất thứ gì, đừng trách tôi báo cảnh sát."
Ninh Vân Dương cười nhạt:
"Đương nhiên rồi."
Tôn Hồng Phi hừ một tiếng, lách qua người anh để vào nhà.
Trưởng thôn thở dài, lắc đầu bất lực:
"Ngại quá, trước đây nó không phải như vậy đâu. Từ khi bị thương ở chân, nó trở nên nóng nảy hơn. Cậu đừng để bụng nhé. À, tối nay tôi bảo vợ tôi nấu vài món, hai cậu cùng ăn cơm với nhà tôi luôn đi."
Ninh Vân Dương xua tay từ chối:
"Như vậy e là không tiện…"
Nhưng trưởng thôn một mực giữ ý, anh đành đồng ý với ông ta.
Về đến phòng, nụ cười trên môi Ninh Vân Dương hoàn toàn biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Tiểu Lâm lập tức hỏi:
"Anh Ninh, có phát hiện gì không?"
"Rồi."
Ninh Vân Dương tháo chiếc áo khoác cột ngang eo xuống, lắc nhẹ vài cái.
Tiểu Lâm lập tức nhìn thấy—trên một vài chiếc cúc áo có vết máu còn rất mới.
Ninh Vân Dương cất giọng trầm thấp:
"Tìm được Tiểu Dung rồi."
....
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!