Thẩm Đại trầm ngâm, cảm thấy có gì đó không đúng.
“Nếu là Lữ Khả Khả và Giang Mộng thì chị còn hiểu được… Nhưng còn Tưởng Ý? Tại sao em lại giết cô ta?”
Tưởng Ý là sinh viên năm ba, theo lý mà nói, không hề có liên hệ gì với Cốc Tinh.
Nghe vậy, Cốc Tinh vốn cúi đầu bỗng ngẩng lên.
Cô ta nhìn thẳng vào Thẩm Đại, giọng nói dịu dàng một cách lạ lùng:
“Đàn chị Thẩm Đại, có thể chị không nhớ em, nhưng chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”
Lần đầu tiên họ chạm mặt, không phải trong lớp chuyên ngành…
Mà là trong phòng ký túc của Cốc Tinh.
Khoảng hai tháng trước, trường tổ chức kiểm tra phòng ký túc. Đội kiểm tra gồm các thành viên Hội sinh viên và Hội nghiên cứu đoàn trường.
Hôm đó, người phụ trách khu ký túc xá của Cốc Tinh là Tưởng Ý, Mạnh Cảnh và Thẩm Đại.
Cốc Tinh đang sốt cao, nằm bẹp trên giường, cơ thể yếu ớt đến mức không còn sức mở mắt.
Cánh cửa ký túc xá đột ngột bị đẩy mạnh ra.
Tưởng Ý bước vào đầu tiên, cất giọng chói tai:
“Kiểm tra ký túc!”
Cô ta ngó quanh một vòng, sau đó ánh mắt rơi xuống Cốc Tinh đang nằm trên giường.
“Em học lớp nào? Tên gì? Sao thấy chúng tôi vào kiểm tra mà không chào hỏi?”
Cốc Tinh nhíu mày, giọng khàn khàn:
“Em đang ốm… không có sức để nói chuyện.”
Tưởng Ý cười khẩy, khoanh tay trước ngực:
“Không có sức chào hỏi, hay là không muốn chào?”
Cô ta đứng đó, chờ đợi.
Cố tình không rời đi.
Cốc Tinh mệt mỏi nhắm mắt, lòng lạnh lẽo.
Có những kẻ, chỉ cần có chút quyền lực trong tay, sẽ luôn muốn đè người khác xuống dưới chân.
Và những kẻ đó, rồi sẽ phải trả giá.
Năm nay Tưởng Ý lên năm ba, vừa mới đảm nhiệm chức Chủ tịch Hội sinh viên. Cô ta đang ở đúng giai đoạn thích cậy quyền.
Người khác khi vừa lên chức thì cố gắng làm việc để thể hiện năng lực.
Còn cô ta thì khác.
Việc đầu tiên cô ta làm không phải để chứng minh tài cán, mà là để ra oai.
Thực ra, cái chức Chủ tịch Hội sinh viên cũng chẳng có gì to tát.
Nhưng trong mắt Tưởng Ý, cô ta dường như là một nhân vật tầm cỡ lắm.
Sinh viên bình thường sợ cô ta nhân cơ hội trừ điểm vệ sinh ký túc xá, vì thế dù bất mãn cũng chỉ dám nhẫn nhịn.
Nhưng Cốc Tinh thì không như vậy.
Cô ta lạnh nhạt mở miệng:
"Chị là cái thá gì, dựa vào đâu mà bắt tôi phải chào chị?"
Giọng điệu rất nhẹ, có lẽ vì cơ thể không khỏe.
Nhưng từng chữ từng câu lại vô cùng kiên định.
Khí thế của cô ta, thế mà lại không hề thua kém Tưởng Ý.
Tưởng Ý sững người.
Từ trước đến giờ chưa có sinh viên nào dám nói chuyện với cô ta kiểu này.
"Ái chà, tôi cứ thích hỏi đấy. Em là sinh viên lớp nào mà dám hỗn với tôi như vậy…"
Nhìn thấy Tưởng Ý sắp nổi điên, Thẩm Đại và Mạnh Cảnh vội vàng can ngăn.
Mạnh Cảnh kéo Tưởng Ý ra ngoài, còn Thẩm Đại thì lục lọi trong túi, lấy ra hai viên kẹo sữa Vượng Tử rồi đặt lên tay Cốc Tinh.
Cô ấy mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non:
"Tính của đàn chị Tưởng vốn nóng nảy thế rồi, em đừng để bụng nhé. Chị có hai viên kẹo, em ăn đi cho mau khỏe."
Nói xong, cô ấy cũng xoay người rời đi.
Cốc Tinh vẫn ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Thẩm Đại.
Sau đó, cô ta cúi đầu, lặng lẽ nắm chặt hai viên kẹo vào lòng bàn tay.
Đột nhiên, nơi khóe mắt có chút cay cay.
"Đàn chị Thẩm Đại, bắt đầu từ lúc đó em đã nhớ kỹ chị. Em vẫn luôn biết ơn vì khi ấy chị đã nói đỡ giúp em."