Chung Chí Kiệt như vớ được cọng rơm cứu mạng, không chút do dự kể lại toàn bộ câu chuyện—từ việc Tiểu Dung bị giam giữ, cho đến chuyện ông đã bỏ ra hai nghìn tệ để nhờ Kỷ Hòa xem bói.
Nghe đến đây, cảnh sát Trương khẽ thở dài. Ông từng chứng kiến nhiều trường hợp như thế này. Khi con người ta lâm vào bước đường cùng, họ sẵn sàng tin vào bất cứ điều gì, nghe theo bất cứ ai miễn là có một tia hy vọng.
Những kẻ hành nghề bói toán lừa đảo vốn chẳng thiếu, mỗi năm sở cảnh sát bắt được cả chục người như vậy. Họ lang thang khắp nơi, diễn kịch lừa tiền của những người tuyệt vọng. Những kẻ chưa bị bắt thì đã sớm cao chạy xa bay.
Cảnh sát Trương đặt tay lên vai Chung Chí Kiệt, giọng trầm xuống:
"Lão Chung à, tôi hiểu nỗi lòng của ông. Sở cảnh sát của chúng tôi cũng đã cố hết sức giúp ông tìm con gái, nhưng ông cũng thấy đấy… nhân lực có hạn, chúng tôi không thể dồn hết sức vào một vụ án kéo dài suốt năm năm mà vẫn chưa có kết quả. Ông thử nghĩ mà xem, sao ông lại có thể tin vào mấy chuyện mê tín ấy chứ?"
Chung Chí Kiệt vội vàng lắc đầu, ánh mắt rực lên sự quyết tâm.
"Cảnh sát Trương, không phải mê tín đâu! Tôi đã tận mắt thấy Tiểu Dung mà! Nếu không tin, ông cứ kiểm tra máu trên người tôi đi, đó là máu của con bé! Xin ông, hãy cho người đến thôn Thạch Đầu điều tra một lần thôi, có được không?"
Chung Chí Kiệt gần như van xin. Giọng nói ông khàn đặc, như thể chỉ cần cảnh sát Trương gật đầu, ông có thể quỳ xuống ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!