Chỉ một chữ thốt ra, nước mắt đã lặng lẽ chảy xuống.
Chung Chí Kiệt chạy tới, quỳ xuống ôm chặt lấy con gái.
"Tiểu Dung!"
Cô nhìn ông, giọng nói nghẹn ngào: "Bố... có phải con đang mơ không?"
Lần bị đánh này, cô đã không khóc. Nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, nước mắt lại tuôn rơi.
Đây có phải là mơ không?
Chung Chí Kiệt chạm vào những vết thương trên người cô, cảm nhận được cơ thể gầy guộc của con gái đang run rẩy. Trong lòng ông dâng lên một cơn tức giận ngút trời, hận không thể lập tức xông ra ngoài giết chết Tôn Hồng Phi.
"Tiểu Dung, bố tới rồi! Bố đưa con ra khỏi đây ngay!"
Cô gái hoảng hốt siết chặt tay ông.
"Không! Bố, không được!" Tiểu Dung khẽ thở dốc, giọng nói đầy lo lắng. "Chúng ta vừa ra ngoài sẽ bị phát hiện ngay. Bố đi trước đi, tìm cảnh sát tới cứu con!"
"Không được! Sao bố có thể bỏ con lại đây?"
Chung Chí Kiệt cương quyết kéo cô dậy.
Nhưng Tiểu Dung đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.
"Không kịp nữa rồi! Gã sắp tới!"
Cô gom hết chút sức lực cuối cùng, đẩy mạnh Chung Chí Kiệt ra.
"Bố mau đi đi!"
Chung Chí Kiệt siết chặt tay, hốc mắt đỏ hoe, nhưng ông biết con gái nói đúng.
Bây giờ không thể mang Tiểu Dung đi.
Ông hít sâu một hơi, cố nén cảm xúc, cắn răng nói: "Con chờ bố! Bố nhất định sẽ quay lại cứu con!"
Nói xong, ông xoay người lao ra ngoài.
Chỉ một lát sau, Tiểu Dung nghe thấy tiếng khóa vách ngăn bên ngoài.
Là Tôn Hồng Phi.
Hắn nhớ ra lúc nãy quên khóa cửa.
Cô thở phào, tựa người vào vách tường lạnh lẽo, nhắm mắt lại.
Cô tin rằng... bố nhất định sẽ quay lại.
Chung Chí Kiệt loạng choạng lao vào sở cảnh sát.
Hơi thở ông gấp gáp, bước chân xiêu vẹo như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã quỵ. Trên người ông, quần áo dính đầy máu, từng vệt loang lổ, vừa khô vừa ướt, trông vô cùng kinh hoàng.
Cảnh sát trực ban ngẩng lên nhìn, lập tức biến sắc. Anh ta bật khỏi ghế, lao tới đỡ lấy Chung Chí Kiệt.