Thấy bà ta vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục, Vương Cát lại thấp giọng nói:
"Em còn chần chừ cái gì? Nếu nghe lời tôi, gả cho tôi, tôi có thể cho em và Tiểu An một cuộc sống tốt đẹp. Còn Diêu Quảng Chí thì sao? Ông ta có thể cho em cái gì? Một đống nợ, một cuộc sống nghèo khổ đến chết ư?"
Hắn chậm rãi bước đến gần hơn, giọng điệu càng trở nên dụ dỗ:
"Em vẫn chưa hiểu sao? Vụ tai nạn mỏ đó là cơ hội ông trời ban cho em. Một cơ hội để thay đổi cuộc đời mình. Có một số người vốn dĩ đã chết rồi, chúng ta chỉ giúp họ quay về đúng chỗ họ nên ở mà thôi."
Hứa Nghênh Xuân cắn chặt môi, im lặng rất lâu. Cuối cùng, bà ta khẽ gật đầu.
"... Được."
Đêm đó.
Bà ta bảo Vương Cát trốn dưới gầm giường.
Chờ đến khi Diêu Quảng Chí ngủ say, Vương Cát lặng lẽ chui ra, cùng bà ta siết chặt cổ ông ta.
Diêu Quảng Chí vùng vẫy kịch liệt. Hứa Nghênh Xuân không đủ sức, giữa chừng tay bà ta trượt ra, khiến ông bừng tỉnh.
Trong ánh sáng mờ nhạt của đêm, đôi mắt ông tràn đầy hoảng sợ, tức giận, và… không thể tin được.
Người vợ của ông.
Người ông yêu thương nhất.
Ông đã đánh cược cả mạng sống, bò từ quỷ môn quan trở về, chỉ để gặp lại bà.
Vậy mà, người muốn giết ông… lại chính là người ông yêu nhất?
Đến giây phút cuối cùng, đôi mắt ông vẫn không nhắm lại.
Hứa Nghênh Xuân run rẩy đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt mắt chồng.
Bà ta làm theo lời Vương Cát, không chôn xác.
Ngôi làng này có quá nhiều người hay tò mò. Nếu bị đào lên, sẽ rất phiền phức.
Thế nên, bà ta giấu thi thể Diêu Quảng Chí… vào trong tủ lạnh.
Những ngày hè oi ả, từng tốp người mua kem tấp nập ra vào.
Không ai có thể ngờ rằng, ngay bên dưới tủ đông lại cất giấu một bí mật khủng khiếp.
Một xác chết.
Nhờ nhiệt độ thấp, thi thể ấy vẫn nguyên vẹn, không có mùi thối rữa.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Và sự thật này, có lẽ sẽ mãi mãi chẳng ai biết đến.
Chỉ có Hứa Nghênh Xuân, trong những đêm khuya tĩnh mịch, đôi khi lại đến bên tủ lạnh.
Bà ngồi xuống, tựa lưng vào lớp kim loại lạnh buốt, ánh mắt xa xăm dõi về phía đáy tủ. Nơi đó, bà đã chôn vùi tất cả những đau khổ, hận thù lẫn tiếc nuối của mình.
"Anh nói xem…" Giọng bà nhẹ bẫng như gió thoảng. "Nếu anh chết trong vụ tai nạn mỏ năm ấy, không bao giờ quay về… thì tốt biết bao."
Bà cười khẽ.
Nụ cười như thể đang ngồi cùng chồng mình, trò chuyện những câu chuyện của ngày còn sống.
Trong phòng livestream, bão bình luận cuồn cuộn kéo tới.
"Hu hu, chuyện này buồn quá đi mất!"
"Biết là giết người là sai, nhưng sao tôi vẫn thấy Hứa Nghênh Xuân đáng thương quá…"
"Đáng thương á? Còn Diêu Quảng Chí thì sao? Ông ấy đi làm xa vì muốn gia đình có cuộc sống tốt hơn, cuối cùng lại bị vợ mình giết chết ngay khi trở về nhà! Người đáng thương nhất phải là ông ấy mới đúng!"
"+1! Giờ tôi đã hiểu tại sao ông ấy không đồng ý cho vợ tái hôn… Tái hôn thì được, nhưng lại đi lấy chính kẻ giết mình, ai mà chịu nổi chứ?"
"Chuẩn luôn! Má nó, Vương Cát cũng độc ác thật, đã giết người còn muốn cướp cả vợ người ta nữa!"
Bên ngoài màn hình, Diêu Quảng Phát siết chặt nắm đấm. Ông sắp phát điên mất rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!