Hứa Nghênh Xuân sững người khi nghe những lời của Vương Cát. Sắc mặt bà ta mỗi lúc một khó coi hơn, nhưng hắn không có ý định dừng lại, ngược lại còn thừa thắng xông lên.
"Em nghĩ mà xem, Diêu Quảng Chí trở lại không có nghĩa là một cuộc sống mới bắt đầu. Em tưởng là khi ông ta quay về thì hai người có thể phấn đấu lại từ đầu rồi sống yên ổn à? Không! Từ giờ, bọn em chỉ mới bắt đầu trả món nợ một trăm nghìn! Em nghĩ mình có thể trả nổi số tiền này sao?"
Vương Cát cười nhạt, giọng điệu đầy mỉa mai.
"Cho dù có trả hết thì sao? Đến lúc đó, Tiểu An đã bao nhiêu tuổi rồi? Càng lớn càng nhiều khoản phải chi, em nghĩ mình có đủ sức chu cấp cho nó không?"
Hứa Nghênh Xuân cắn môi, bàn tay siết chặt mép áo.
"Đi theo Diêu Quảng Chí, em mãi mãi không có nổi một cuộc sống tốt đẹp! Tôi nói thẳng, nếu ông ta chết trong vụ tai nạn mỏ đó thì có khi còn tốt hơn. Ít nhất, một trăm nghìn đó là tiền bồi thường, là tiền để em và Tiểu An sống qua mấy năm nay!"
Hứa Nghênh Xuân run rẩy. Nghe từng câu từng chữ của Vương Cát, bà ta không kìm được nước mắt.
Cuộc sống của bà kể từ khi Diêu Quảng Chí qua đời, có khi còn chẳng bằng súc vật.
Ngày ngày cắm mặt trong nhà máy từ sáng sớm đến tối mịt, ngồi đến hoa mắt chóng mặt, lưng đau nhức đến mức thở thôi cũng thấy mệt. Vậy mà mỗi tháng chỉ kiếm được chút ít, tiền vừa cầm trong tay đã phải đưa đi chi tiêu.
Rõ ràng đã tiết kiệm hết mức, vậy mà vẫn chẳng dành dụm được đồng nào.
Tiểu An vẫn luôn chạy đến, kéo tay bà, giọng trẻ con non nớt đầy mong đợi:
"Mẹ ơi, con muốn cái này, các bạn khác đều có hết."
Nhưng bà lấy gì để mua đây?
Những thứ Tiểu An muốn đều quá xa xỉ, nhìn vào đôi mắt trong veo đầy khát khao của con, tim bà ta như bị ai bóp nghẹt.
Bà là mẹ nó, nhưng ngay cả một món đồ chơi cho con cũng không thể mua nổi.
Cuộc sống đã đủ khốn khổ như vậy rồi, nay lại phải gánh thêm món nợ một trăm nghìn nữa…
Mệt mỏi quá rồi.
Chỉ cần nghĩ đến ngày mai thôi, bà ta đã không có dũng khí để đối mặt.
"Vậy phải làm sao đây? Có thể làm gì được cơ chứ? Quảng Chí đã về rồi, chúng tôi không thể không trả số tiền này…"
Hứa Nghênh Xuân ôm mặt khóc nức nở. Bà đã nhìn thấy tương lai của mình. Một tương lai tối tăm, mệt mỏi, khổ sở, không bằng súc vật.
Vương Cát nhìn bà ta khóc lóc, nhếch môi nói:
"Ai nói em phải trả?"
Hứa Nghênh Xuân ngẩng phắt lên, sững sờ nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!