Ông ấy nghĩ rằng mình đã vất vả quá lâu, bị hành hạ đến già đi mấy tuổi, đến mức ngay cả vợ cũng phải nhìn kỹ mới nhận ra.
Nhưng câu đầu tiên mà Hứa Nghênh Xuân nói lại là:
"Anh chưa chết à?"
Diêu Quảng Chí ngẩn người. "Gì cơ?"
Từ lời vợ kể, ông mới biết được rằng tất cả những người từng theo ông chủ Ân xuống mỏ đều đã thiệt mạng trong một vụ sập hầm.
Gia đình ông, từ lâu đã nghĩ rằng ông cũng đã chết chung với những người kia, đau lòng tưởng nhớ suốt nhiều năm qua.
Diêu Quảng Chí vội vã kể lại những gì mình đã trải qua.
Hóa ra, đúng vào lúc vụ sập mỏ xảy ra, ông ấy đã bị lừa vào công ty đa cấp. Suốt ba năm bặt vô âm tín, trong mắt người thân, sự im lặng đó đồng nghĩa với cái chết.
Ông ấy cảm thán: "Ha, đúng là số mạng lớn thật!"
Nhưng Diêu Quảng Chí không nhận ra rằng, khi ông còn đang vui mừng vì bản thân may mắn sống sót, thì ánh mắt của Hứa Nghênh Xuân lại mang theo sự hoảng hốt và bối rối.
Lúc này, bà ta đã gặp Vương Cát – ông chủ tiệm cá.
Vương Cát là người đàn ông trung niên, vợ mất sớm, hiện tại đang có ý định cưới Hứa Nghênh Xuân.
Chỉ cần bà ta đồng ý, ông ấy sẽ lập tức tổ chức đám cưới.
Nhưng bây giờ, chồng bà ta đã trở về.
Ngày hôm sau, Vương Cát đến tìm Hứa Nghênh Xuân như mọi khi. Nhưng lần này, ông ta nhận thấy sắc mặt bà ta không vui vẻ như trước.
"Em sao thế? Có chuyện gì à?"
Hứa Nghênh Xuân lặng lẽ nhìn ông ta một lúc rồi chậm rãi nói: "Diêu Quảng Chí… còn sống."
Vương Cát nhíu mày. "Thế tức là, em định dừng lại tất cả mọi thứ giữa chúng ta?"
Hứa Nghênh Xuân hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Bà ta có thể chấp nhận chuyện tái giá, nhưng đó là khi chồng bà ta đã chết.
Bây giờ ông ấy trở về, bà ta không còn lý do để tiếp tục qua lại với Vương Cát nữa.
Vương Cát cười nhạt, giọng nói đầy ẩn ý:
"Em bỏ được thật sao? Đây không phải là một quyết định sáng suốt đâu."
Ánh mắt ông ta trở nên sắc bén, chậm rãi nói tiếp:
"Em nghĩ kỹ đi. Tiểu An lớn rồi, sau này còn phải đi học, cưới vợ, mua nhà, mua xe… Diêu Quảng Chí có lo nổi không?"
Lời này giống như một nhát dao cắm thẳng vào tim Hứa Nghênh Xuân.
Nhưng Vương Cát chưa dừng lại. Ông ta tiếp tục thì thầm:
"Quan trọng nhất… em có nghĩ đến chuyện này chưa?"
"Cái gì?"
"Lúc Diêu Quảng Chí chết, gia đình em đã nhận tiền bồi thường. Một trăm nghìn tệ, em còn nhớ chứ?"
Cơ mặt Hứa Nghênh Xuân khẽ run rẩy.
Đúng vậy. Một trăm nghìn tệ…
Làm sao bà ta có thể quên được?
Ban đầu, số tiền đó được coi là tiền bồi thường cho cái chết của chồng bà ta.
Trong mắt gia đình nhà chồng, số tiền đó dùng để giúp đỡ Tiểu An ăn học, đồng thời cũng hỗ trợ lo cho mẹ chồng đang bệnh nặng.
Diêu Quảng Phát – anh trai chồng – đã lấy phần lớn số tiền để lo cho mẹ. Hứa Nghênh Xuân chỉ giữ lại một phần nhỏ, nhưng số nhỏ đó cũng lên đến sáu mươi nghìn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!