Kỷ Hòa khẽ gật đầu: "Có thể hiểu như vậy."
Đoàn Nhiễm Nhiễm nhíu mày, giọng pha chút bối rối: "Nhưng… nếu là một vong hồn, tại sao nó lại cứu em? Thậm chí còn hóa thành dáng vẻ của bố em nữa?"
Kỷ Hòa thở dài, chậm rãi đáp: "Bởi vì đó là ông nội của em."
Đoàn Nhiễm Nhiễm sững sờ.
"Ông nội em?"
Cô bé lặp lại, như thể muốn chắc chắn mình không nghe nhầm.
"Ừ, là ông nội của em. Nếu không giả vờ, một người đã khuất đột ngột xuất hiện trước mặt em, có lẽ em đã bị dọa chết ngất rồi."
Đoàn Nhiễm Nhiễm cứng đờ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.
"Ông nội em thực sự mất rồi…" Cô bé khẽ nói, ánh mắt thoáng chút hoài niệm. "Ông mất vì ung thư, rất đột ngột. Lúc đó em còn đang đi học, thậm chí em còn không kịp về để gặp ông lần cuối."
Nói đến đây, giọng cô nghẹn lại.
"Ông nuôi em từ nhỏ, tình cảm của em với ông rất tốt… Em vẫn luôn rất nhớ ông."
Dĩ nhiên, Kỷ Hòa có thể nhìn ra điều đó. Nếu không, sau khi mất, ông lão đã chẳng nán lại nhân gian chỉ để dõi theo cháu gái mình.
Đến khi phát hiện Đoàn Nhiễm Nhiễm yêu đương với một tên côn đồ, còn bị lừa gạt mà chẳng hay biết gì, ông không thể khoanh tay đứng nhìn nữa.
Thế là, ông chọn cách hóa thành cha của cô bé, xuất hiện trên cầu thang, chặn cô lại—ngăn cô tiếp tục đi cùng kẻ kia.
Kỷ Hòa nhẹ giọng: "Chuyện em gọi là ‘bóng đè’ hôm đó, thật ra không phải là bóng đè."
Đoàn Nhiễm Nhiễm chớp mắt, có vẻ chưa hiểu lắm.
"Ý chị là sao?"
"Em và bạn trai em…" Kỷ Hòa nói đến đây thì khựng lại, sau đó chỉnh lại cách gọi: "Em và bạn trai cũ không hợp nhau. Nếu cứ miễn cưỡng ở bên nhau, em sẽ gặp nhiều chuyện không may."
Cô nghiêng đầu nhìn Đoàn Nhiễm Nhiễm: "Em có để ý không? Kể từ khi quen cậu ta, em bắt đầu gặp rất nhiều chuyện xui xẻo."