Lúc này, đến lượt Hạ Phong. Khu bình luận lập tức rôm rả trở lại.
"Cuối cùng cũng đến Hạ Phong! Tôi nghe nói hồi cấp hai anh ấy từng đạt giải nhất nhảy xa, không biết lần này ai sẽ thắng đây, Kỷ Hòa hay Hạ Phong?"
"Tôi cược Hạ Phong! Anh ấy cao gần một mét chín, ít nhất cũng phải nhảy được hai mét rưỡi!"
"Tôi tin tưởng chị Kỷ vô điều kiện!"
"Dù Kỷ Hòa rất giỏi nhưng vẫn là con gái, tiêu chuẩn thể chất giữa nam và nữ vốn khác nhau."
"Nhưng mấy lần trước vận động, chẳng phải toàn nhờ Kỷ Hòa kéo Hạ Phong sao? Tôi cược chị Kỷ!"
Nhìn dòng bình luận, Kỷ Hòa chỉ biết dở khóc dở cười.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Hạ Phong khởi động, vung tay lấy đà rồi bật nhảy.
Khoảnh khắc anh ta đáp xuống đất, cả khu bình luận như bị câm lặng: "..."
Vừa nãy còn tranh luận xem ai hơn ai, bây giờ tất cả đều câm nín: "..."
"Hạ Phong, anh có đang đùa không đấy? Sao nhảy như trẻ con thế này?"
"Một mét sáu? Ha ha ha, tôi còn nhảy xa hơn anh ta!"
"Trời ơi, tôi cược cho anh mà! Sao lại thế này?"
"Vừa nãy ai nói Hạ Phong từng đạt giải nhất nhảy xa trong hội thao thế? Giải nhất mà thế này á?"
Giữa những tiếng cười nhạo, chỉ có Kỷ Hòa nhìn ra điều bất thường.
Cô nghiêng đầu nhìn Hạ Phong: "Anh cố ý đúng không?"
Hạ Phong hoàn toàn không dùng hết sức.
Bị vạch trần, anh ta gãi đầu, chối ngay: "Không có! Chỉ là hôm nay không phát huy tốt thôi..."
Kỷ Hòa không đôi co với Hạ Phong nữa, chỉ quay sang Như Nguyệt, đặt tay lên vai cô bé, hỏi: "Em có tự tin không?"
Như Nguyệt gật đầu: "Có ạ."
"Vậy em có tin chị không?"
"Tin ạ!!!" Lần này, Như Nguyệt đáp thật dứt khoát.
Kỷ Hòa bật cười, nhìn thẳng vào mắt Hạ Phong: "Thấy chưa? Chúng tôi rất giỏi, không cần ai phải nhường cả. Nên mọi người, hãy dùng hết sức đi!"
Câu nói này khiến cả khách mời đều lặng đi một chút.
"Đúng đấy, Như Nguyệt không cần ai nhường đâu!"
"Tuy người khác nhường là có ý tốt, nhưng kiểu đó chẳng khác gì phân biệt đối xử cả. Nếu là tôi, tôi cũng không muốn bị đối xử như vậy!"
"Nhưng Hạ Phong chắc lo hai người họ bị đội sổ, sợ họ buồn nên mới làm vậy thôi."
"Ha ha ha, cậu chủ nhà họ Hạ còn dịu dàng thế này, Dương Vận hoàn toàn không xứng đáng với anh ta đâu. Dương Vận, cút đi!"
Trận nhảy xa kết thúc, nhiệm vụ tiếp theo là chạy tiếp sức. Mỗi nhóm hai người sẽ chạy một vòng quanh sân trường, mỗi người chạy 200 mét.
Sân của cô nhi viện Ngọc Tuyền khá rộng, đủ để tám nhóm thi đấu cùng lúc.
"Tút ——"
Tiếng còi vang lên, cuộc thi bắt đầu.
Nhóm các bé chạy trước, khách mời đứng ở điểm giao gậy tiếp sức, cách đó 200 mét, sẵn sàng chờ lượt mình.
Chạy được một đoạn, khoảng cách giữa các nhóm bắt đầu giãn ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!