"Chúng ta không biết viện trưởng là người thế nào. Nếu bà ta cũng không tốt, vì danh dự của cô nhi viện mà ém chuyện này xuống thì sao?"
Hạ Phong sững sờ.
Cũng đúng.
Nếu viện trưởng bao che, vậy thì…
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Báo cảnh sát."
Giọng Kỷ Hòa bình tĩnh.
"Chuyện này phải giao cho người chuyên nghiệp xử lý. Có pháp y đến kiểm tra, không ai chối cãi được."
Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, không có ai để ý.
Nếu báo cảnh sát ngay lúc này, trừ bọn họ ra, sẽ không ai biết cả.
Hạ Phong nhìn cô vài giây, rồi gật đầu thật mạnh.
Ngay khi Hạ Phong định lấy điện thoại ra, bé trai đột nhiên hoảng hốt la lên:
"Đừng báo cảnh sát! Đừng báo cảnh sát mà!"
Cậu bé nắm chặt góc áo, giọng lí nhí, nhưng rõ ràng là sợ hãi:
"Cô giáo nói với em… không được kể chuyện này cho ai hết. Nếu em báo cảnh sát, em sẽ không phải là bé ngoan nữa. Cô giáo sẽ mắng em…"
Đôi mắt trong veo, non nớt của đứa trẻ khiến lòng Hạ Phong nhói lên. Anh ta nghiến răng, thầm rủa cô giáo khốn nạn kia cả trăm lần. Đến cả một đứa nhỏ thế này mà cũng bắt nạt, đúng là không bằng cầm thú!
Kỷ Hòa ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, giọng điệu dịu dàng nhưng kiên quyết:
"Mấy lời đó của cô giáo, em không cần nghe theo đâu. Có những lúc… không nhất thiết phải làm bé ngoan."
Bé trai ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối. Cậu bé còn quá nhỏ để hiểu rằng—giây phút này, khi Kỷ Hòa xuất hiện, cả cuộc đời cậu bé đã thay đổi.
Buổi chiều, tiết thể dục diễn ra như thường lệ.
Một khách mời ghép cặp với một đứa trẻ, tổng cộng chia thành tám nhóm, cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ. Hai phần thi bao gồm nhảy xa và chạy tiếp sức.
Ngay khi luật chơi được công bố, khu bình luận lập tức bùng nổ:
"Ủa? Nhiệm vụ này có phải cố ý làm khó nhóm của Kỷ Hòa không vậy?"
"Đúng đó! Đạo diễn Nghiêm, anh nhìn Như Nguyệt đi, trông giống một đứa trẻ giỏi vận động lắm sao? Còn chưa bắt đầu đã thấy thua rồi."
"Tôi chỉ là người qua đường thôi, nhưng nhiệm vụ này có gì sai đâu? Dù sao cũng là tiết thể dục, không vận động thì làm gì? Hơn nữa, lần này chương trình không công bố phần thưởng hay hình phạt gì, chỉ cần hoàn thành là được. Chẳng phải đã nương tay với Như Nguyệt lắm rồi sao?"
"Như Nguyệt vẫn có thể đi lại mà, chỉ là hơi yếu hơn người bình thường một chút thôi. Vận động đơn giản thì không sao cả. Mọi người đừng làm quá lên. Nếu không thì Thế Vận Hội Người Khuyết Tật tổ chức làm gì?"
"So sánh một đứa bé với vận động viên chuyên nghiệp có hơi lố không?"
"Chẳng ai so sánh cả. Chương trình đã nói rồi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, không cần hơn thua!"
"Đúng vậy! Nếu có thể thử thách bản thân nhưng vẫn đảm bảo an toàn, thì đây cũng là một trải nghiệm tốt."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!