Lương Điềm Điềm nhân cơ hội này, nháy mắt với Hạ Phong.
"Cảm thấy thế nào? Lần này cuối cùng cũng không phải nhiệm vụ nhóm nhỏ rồi đó. Không có chị Kỷ Hòa ở đây, anh phải cố lên nha!"
Hạ Phong lập tức cau mày.
"..."
Cậu chủ nhỏ từ trước đến nay luôn sĩ diện, nghe vậy lập tức phản bác:
"Cô đừng có đắc ý! Cô tưởng không có Kỷ Hòa thì tôi không làm được chắc?!"
Lương Điềm Điềm nhăn nhó, lẩm bẩm:
"Nhưng mà không có chị Kỷ Hòa thì anh thật sự làm không được!"
Thấy hai kẻ dở hơi này lại bắt đầu cãi nhau, Kỷ Hòa lắc đầu, không để ý nữa, tập trung vào việc rút thăm.
Lá thăm cô rút được ghi tên một cô bé: Như Nguyệt.
Viện trưởng nhìn thấy kết quả, mỉm cười dẫn Kỷ Hòa sang phòng bên cạnh. Khi bước đi, bà ấy khẽ nói:
"Vận may của cô không tệ, đứa nhỏ này là đứa đặc biệt nhất trong tám đứa."
Kỷ Hòa hơi ngạc nhiên, hỏi:
"Vì sao?"
Viện trưởng im lặng một lúc rồi đáp:
"Bởi vì… cô bé ấy là một người què."
Kỷ Hòa dừng bước.
Viện trưởng tiếp tục giải thích:
"Tuy rằng vẫn có thể đi lại bình thường, nhưng tốc độ rất chậm, nên phần lớn thời gian cô bé phải ngồi xe lăn, do giáo viên hoặc hộ lý đẩy đi."
Dứt lời, viện trưởng đẩy cửa bước vào.
Cô bé trên xe lăn quay đầu lại nhìn.
Chỉ nhìn khuôn mặt cô bé, người ta không thể nào nghĩ rằng đây là một đứa trẻ tàn tật.
Cô bé xinh xắn, ánh mắt long lanh như hai quả nho lớn, tràn đầy sức sống.
Thấy Kỷ Hòa đi tới, ánh mắt cô bé sáng rực, giọng nói trong trẻo vang lên:
"Chị gái xinh đẹp, chị tới đưa em về nhà sao?"
Viện trưởng kéo Kỷ Hòa sang một bên, hạ giọng giải thích:
"Cô nhi viện chúng tôi thường xuyên có người tới nhận nuôi. Mỗi lần như vậy, bọn trẻ đều mong chờ, vì điều đó có nghĩa là chúng có cơ hội được đưa đi, có thể sống một cuộc sống bình thường như những đứa trẻ khác. Nhưng thực tế thì… chỉ những đứa trẻ xinh đẹp nhất, thông minh nhất mới được chọn."
Bà ấy ngừng lại một chút, ánh mắt thoáng vẻ xót xa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!