Kỷ Hòa thở dài: "Nhưng anh đã nhận của hồi môn của người ta rồi. Trên tấm thiệp đó có ghi rõ: nếu đã nhận của hồi môn thì coi như chấp thuận hôn sự."
Tằng Thần cứng họng, một lát sau mới cất giọng run rẩy: "... Của hồi môn gì chứ? Là năm trăm tệ kia sao?"
Kỷ Hòa lắc đầu: "Năm trăm tệ ít quá, chỉ đủ cho ăn xin thôi. Bây giờ ai kết hôn lại chỉ đưa có năm trăm tệ của hồi môn?"
Tằng Thần lắp bắp: "Vậy... vậy rốt cuộc là gì?"
Kỷ Hòa chậm rãi giải thích: "Quan trọng không phải số tiền nhiều hay ít, mà là ý nghĩa của nó. Anh đã nhận, tức là anh đã đồng ý."
Tằng Thần ôm đầu, mặt đầy vẻ tuyệt vọng: "Nhưng tôi đâu có biết chuyện này..."
Kỷ Hòa vẫn giữ giọng điệu bình thản nhưng vô cùng chắc chắn: "Vô ích thôi. Tấm thiệp đó có hiệu lực như một khế ước. Một khi anh đã nhận, tức là đã xác lập giao ước."
Anh ta ngừng lại một chút, rồi bổ sung thêm: "Hơn nữa, đây là khế ước linh hồn. Kể cả anh có giận quá mà tự sát, sau khi đầu thai thành một con chó thì cũng vẫn sẽ bị cô ấy đeo bám."
Nghe vậy, Tằng Thần tức giận đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.
"Cái này rõ ràng là vô đạo đức mà! Ai thấy tiền rơi trên đường lại không nhặt chứ?!"
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, gằn giọng hỏi: "Là ai? Rốt cuộc là ai để tờ giấy đỏ đó ở đây?!"
Kỷ Hòa thản nhiên trả lời: "Là chủ nhà của các anh để đó."
Tằng Thần chết sững: "Chủ nhà?!"
Kỷ Hòa gật đầu: "Nhưng xét theo logic thì ông ta không hề hại anh. Là tự anh nhặt tấm thiệp kia thôi."
Lý Hướng Quân đứng cạnh đột nhiên kéo nhẹ góc áo Tằng Thần, thấp giọng nói: "Chủ kênh nói vậy làm tôi nhớ ra một chuyện... Tôi từng nghe nói chủ nhà có một cô con gái, đang độ tuổi xuân thì nhưng đột ngột qua đời vì thức khuya làm việc. Hình như... hình như cô ấy chết ngay trong căn nhà này. Nếu không thì sao giá thuê nhà lại rẻ thế."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!