Anh ta đỡ trán, giọng bất đắc dĩ:
"Đại sư Kỷ, tôi đâu có định chuyển tiền cho cô."
Kỷ Hòa lườm anh ta đầy nghi ngờ: "Thật không?"
"Thật! Tôi đến đây là vì chuyện khác."
Lương Nhất Hủ nghiêm túc hơn một chút, hạ giọng nói:
"Một người bạn của tôi gặp phải chuyện kỳ lạ. Tôi đã kể cho cậu ấy nghe về cô, nói rằng cô rất lợi hại, thế nên cậu ấy muốn nhờ cô xem thử giúp."
Kỷ Hòa liếc nhìn đồng hồ treo tường, còn khoảng một tiếng nữa mới đến giờ phát sóng trực tiếp.
Cô thản nhiên đáp: "Anh nói đi."
Lương Nhất Hủ do dự một chút, rồi hỏi:
"Đại sư Kỷ, cô biết La Dặc chứ?"
Kỷ Hòa gật đầu.
Tất nhiên là cô biết.
La Dặc là một minh tinh trẻ mới nổi gần đây, sở hữu vẻ ngoài điển trai, đáng yêu như cún con, khiến hàng nghìn cô gái đổ gục vì anh ta.
Lương Nhất Hủ chậm rãi nói tiếp:
"Cậu ấy là hậu bối của tôi, cũng là một người bạn khá thân. Nhưng cô có nhận ra không, dạo gần đây đã rất lâu rồi cậu ấy không xuất hiện trên màn ảnh?"
Thật ra, trước đây Kỷ Hòa không mấy để tâm đến tin tức trong giới giải trí, thế nên cô không hề biết về chuyện này.
Giờ nghe Lương Nhất Hủ nói, cô mới chú ý đến.
"Anh ta giải nghệ rồi à?"
Lương Nhất Hủ không trả lời ngay, thay vào đó anh ta lấy ra vài tấm ảnh từ trong túi áo, rồi đưa cho cô xem.
Trong ảnh là một ông cụ với mái tóc hoa râm, khuôn mặt đầy nếp nhăn, dáng vẻ già nua rõ rệt.
Nhưng nếu nhìn kỹ, ngũ quan của ông ta lại có vài phần quen thuộc...
Rất giống La Dặc.
Kỷ Hòa cầm ảnh, nhìn chằm chằm một lúc, nhíu mày hỏi:
"Đây là ông nội của La Dặc?"
Lương Nhất Hủ hít sâu một hơi, chậm rãi lắc đầu:
"Không. Đây chính là La Dặc."
Kỷ Hòa: "???"
Có vẻ áp lực trong giới giải trí ngày càng lớn thật.
Nhưng thôi, chỉ là nói đùa thôi.
Nghe Lương Nhất Hủ nói xong, Kỷ Hòa mới nghiêm túc xem xét bức ảnh anh ta đưa.
Lương Nhất Hủ chậm rãi kể: "Từ một tháng trước, La Dặc bắt đầu già đi. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cậu ta từ một chàng trai trẻ trung, phong độ biến thành một ông già tám, chín chục tuổi. Tình trạng này khiến cậu ta không thể nào xuất hiện trước ống kính được nữa."