Cứ thế.
Trước con mắt của toàn bộ khán giả cả nước, đạo diễn Nghiêm bước lên sân khấu, hùng hổ đuổi theo một con thỏ bé xíu.
Nhưng khổ nỗi, con thỏ này chạy nhanh đến mức anh ấy phải lộn vòng vòng theo nó.
"Hahahahaha, tôi cười xỉu rồi!"
"Tôi tuyên bố đạo diễn Nghiêm chính là 'vua tấu hài' của chương trình này!"
"Đạo diễn Nghiêm: Nếu lát nữa hiệu quả màn trình diễn của hai người không tốt thì tôi sẽ uổng công bắt thỏ lắm đấy!"
Cuối cùng, sau một hồi thở hổn hển như trâu, đạo diễn Nghiêm cũng tóm được con thỏ cứng đầu.
Anh xách nó lên, lầm bầm vài câu, rồi lặng lẽ mang nó vào hậu trường.
Buổi trình diễn thời trang chính thức bắt đầu.
…
Khi tiếng nhạc du dương vang lên, người xuất hiện đầu tiên là Lương Nhất Hủ.
Anh ấy đội tóc giả, mái tóc dài được búi cao, cố định bằng một cây trâm bạc. Bộ Hán phục màu xanh đậm càng tôn lên dáng vẻ thanh thoát và nho nhã của anh.
Khoảnh khắc ấy, câu nói kinh điển liền xuất hiện trong bão bình luận:
"Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song."
Câu thơ này vốn để miêu tả một chàng trai tuấn tú, phong nhã.
Nhưng bầu không khí thanh tao này chẳng kéo dài được lâu…
Bởi ngay sau đó—
"Bình tĩnh! Sao Lương Nhất Hủ buộc hết tóc lên trông lại trẻ thế này?!"
Fan của Lương Nhất Hủ lập tức không nhịn được mà phản bác:
"Cười ẻ, để tôi nhắc lại lần nữa, anh nhà tôi mới 30 tuổi thôi!"
"Lương Nhất Hủ: Đêm nay cậu ngủ nhớ phải luân phiên mở mắt đấy nhé."
"Có ai thắc mắc không? Sao đội của họ lại chọn phong cách cổ trang nhỉ? Tôi cứ nghĩ sẽ là thời trang hiện đại giống như hình ảnh mà ekip của Lương Điềm Điềm từng đăng!"
"Đúng thế, tay Lương Nhất Hủ còn cầm cung tên kìa? Cung tên thì liên quan gì đến con thỏ nhỉ?"
"Hahahaha, Lương Nhất Hủ có bị lạc đề không vậy?"
Lương Nhất Hủ chậm rãi bước ra góc sân khấu, rồi quay người lại nhìn về phía sau.
Cùng lúc đó, trên sân khấu đột nhiên xuất hiện những làn sương mờ ảo.
Khói trắng nhẹ nhàng lan tỏa, từng tầng lớp bồng bềnh cuộn lên, khiến cả không gian như biến thành chốn tiên cảnh.
Và rồi, từ trong màn sương, một bóng dáng mảnh mai dần hiện ra.