May mắn là thành phố M – nơi Tào Thượng đang ở – không xa lắm.
Chỉ mất nửa tiếng ngồi tàu cao tốc, Kỷ Hòa đã đến nơi.
Chỗ hẹn là một quán cà phê.
Vừa bước vào, cô đã thấy Tào Thượng ngồi cùng một cô gái trẻ.
"A Thượng, đây là bạn đại học của anh à?" Cô gái nhìn Kỷ Hòa, ánh mắt thoáng ngạc nhiên.
Không ngờ bạn của Tào Thượng lại xinh đẹp như vậy!
Cô ta không theo dõi giới giải trí, nên không nhận ra Kỷ Hòa.
Tào Thượng gượng gạo cười trừ, bịa bừa: "À… Ừm…"
Hoắc Nam Nam cũng không nghi ngờ, cô đứng dậy: "Hai người cứ trò chuyện, em đi mua cà phê."
Vừa thấy bạn gái rời đi, Tào Thượng lập tức lôi từ trong túi ra một chiếc gương nhỏ, giọng lắp bắp:
"Đại… đại sư Kỷ! Cô nhìn đi! Nhờ cái gương này, tôi thấy một con ma nữ! Cái đầu cô ta đầy máu!"
"Kỷ Hòa liếc nhìn Tào Thượng, giọng điệu điềm tĩnh:
“Khoan hãy nghĩ đến chuyện này vội, đợi bạn gái cậu về đã.”
Nhưng cô không thể phủ nhận một điều—Tào Thượng và Hoắc Nam Nam thật sự rất xứng đôi.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Kỷ Hòa khi bước vào quán cà phê.
Dù là trong giới giải trí, nhan sắc của hai người này vẫn thuộc hàng nổi bật. Một cặp đôi “trai tài gái sắc” chính hiệu.
Không lâu sau, Hoắc Nam Nam quay lại với ba ly cà phê trên tay.
Tào Thượng lập tức im bặt, giấu chiếc kính xuống khuỷu tay, ánh mắt căng thẳng nhìn sang Kỷ Hòa.
Nhưng Kỷ Hòa lại thản nhiên vươn tay giật lấy chiếc kính.
Tào Thượng: "?!?"
Cô ấy đang làm gì vậy? Chẳng lẽ cô muốn để Hoắc Nam Nam nhìn thấy hình ảnh quái dị của mình trong gương sao? Không thể nào!
Cậu ta vội vàng nháy mắt ra hiệu, ý bảo Kỷ Hòa đừng làm bậy.
Nhưng cô chẳng thèm để ý, thẳng tay đặt chiếc gương ngay trước mặt Hoắc Nam Nam.
Hoắc Nam Nam hơi sững lại, ánh mắt thoáng vẻ nghi hoặc:
“Cô Kỷ, ý cô là…”
Kỷ Hòa bình thản:
“Đây không phải gương mặt thật của cô, đúng không?”
Tào Thượng tròn mắt: "Hả?"
Không phải gương mặt thật?
Cậu ta lập tức quay sang nhìn bạn gái mình bằng ánh mắt ngờ vực.
Nhưng thứ cậu nhìn thấy chỉ là sắc mặt Hoắc Nam Nam đột nhiên trắng bệch.
Ngón tay cô ta siết chặt thành ly, các khớp dần tái nhợt.
Rõ ràng trong lòng đang diễn ra một cuộc giằng co dữ dội.
Một lúc lâu sau, cô ta mới lấy một chiếc thẻ từ túi xách, đẩy đến trước mặt hai người.
“Đây là chứng minh nhân dân của tôi.”
Tấm ảnh trên thẻ không hề xấu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!