Trời chạng vạng, ngày quay đầu tiên của chương trình cuối cùng cũng kết thúc.
Tám vị khách mời tụ tập quanh bàn ăn, vừa thưởng thức bữa tối vừa trò chuyện về những trải nghiệm thú vị trong ngày.
Lương Điềm Điềm thở dài một hơi, uể oải nằm xoài lên ghế.
“Trời ạ, tôi sắp mệt chết rồi! Đến ăn uống cũng chẳng còn sức nữa! Không hổ là đạo diễn Nghiêm, hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên thôi đấy, tôi thật không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ còn chuyện gì chờ mình nữa…”
Lời than thở chân thành của cô nàng khiến dân mạng cười lăn cười bò.
— "Cười chết mất, con gái tui đáng yêu quá!"
— "Lương Điềm Điềm nói đúng nỗi lòng tôi nè! Đạo diễn Nghiêm thật sự đáng sợ!"
— "Nhưng mà khoan... Kỷ Hòa thì sao? Có vẻ như đó chỉ là giới hạn của bảy người còn lại, không liên quan gì đến cô ấy nhỉ? Haha!"
Lâm Hiểu Thiên cũng phụ họa, giọng vẫn còn ám ảnh:
“Đây là lần đầu tiên tôi làm việc với đạo diễn Nghiêm, nhưng bây giờ tôi đã biết thế nào là ‘ác mộng’. Tôi và chị Dương rút thăm trúng nhà ma khổng lồ, cái nơi đó không chỉ đáng sợ muốn xỉu mà còn có lối ra rắc rối kinh khủng! Hai chúng tôi suýt nữa không tìm được đường thoát luôn…”
Lời kể của anh ta khiến ai nấy đều rùng mình.
Thế nhưng, người cùng đội với anh – Dương Vận – lại chỉ nhếch môi cười nhạt, ánh mắt chẳng có chút đồng cảm nào.
"Hừ! Không ra được, chẳng phải là do anh kém cỏi quá hay sao?"
Cô ta nghĩ thầm.
Ngay cả một cô gái mà anh ta cũng không thể bảo vệ được. Nếu là anh Hạ Phong, chắc chắn sẽ nhẹ nhàng vượt qua thử thách!
Nghĩ đến đây, Dương Vận lại không nhịn được mà liếc nhìn Kỷ Hòa, trong mắt lóe lên một tia ghen tị.
Sao cô ta lại may mắn như vậy?
Làm thế nào mà cô ta được ghép đội với Hạ Phong cơ chứ?
Nghĩ vậy, Dương Vận cười tươi như hoa, cố tình chuyển chủ đề:
“Anh Phong này, em thấy nãy giờ anh không nói gì cả. Nhiệm vụ hôm nay có làm khó anh không?”
Nghe vậy, Hạ Phong đột nhiên bật cười khó hiểu.
Không phải anh ta không muốn nói...
Mà là chẳng có gì để nói cả!
Mọi người thì khổ sở vật lộn trong chương trình, còn anh ta?
Anh ta được Kỷ Hòa gánh từ đầu tới cuối, nhẹ nhàng như đi dạo!
— "Haha, tôi nhớ lúc bốc thẻ nhiệm vụ, Hạ Phong hỏi Kỷ Hòa có thấy khó không, mà chị ấy suy nghĩ cả buổi rồi bảo ‘chắc là cũng hơi khó’..."
— "Trời má, Kỷ Hòa đúng kiểu: ‘Tôi yếu lắm, tôi chỉ một tay vật chết quỷ thôi!’"
— "Chương trình này nên đổi tên thành ‘Kỷ Hòa Trải Nghiệm Gameshow’ đi!"
Cả nhóm trò chuyện rôm rả, không khí vô cùng sôi động.
Bỗng nhiên, Tào Khiết lên tiếng:
“Hôm nay mọi người có ai thấy cảnh sát không?”
Lương Nhất Hủ ngạc nhiên: “Cảnh sát á? Không thấy! Sao vậy?”
Tào Khiết chớp mắt, có vẻ ngạc nhiên:
“Gì cơ? Mọi người không thấy sao? Lúc tầm ba giờ chiều, tôi thấy cả một nhóm cảnh sát đi về phía sân khấu kịch! Nhiều lắm luôn! Tôi còn thắc mắc không biết có chuyện gì mà công viên trò chơi lại xuất hiện cảnh sát nữa ấy chứ…”
Lời này vừa dứt, Hạ Phong – người đang vui vẻ ăn cơm – lập tức khựng lại.
Anh ta vội vàng quay đầu nhìn Kỷ Hòa.
Nhưng Kỷ Hòa chỉ điềm nhiên uống nước, hoàn toàn không định lên tiếng.
... Hóa ra cô ấy làm việc tốt mà không cần để lại danh tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!