Là quản lý của Lương Nhất Hủ—Cảnh Trí Hằng.
Anh ta thấy cô thì không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
"Kỷ Hòa? Sao cô lại ở đây?"
Từ bao giờ cô trở nên thân thiết với Lương Nhất Hủ vậy?
Không phải cả hai chỉ từng hợp tác chung trong chương trình thực tế "Rung Động Tuyệt Đối" thôi sao?
Mà lúc quay hình, hai người cũng chẳng nói với nhau mấy câu mà?
Thế mà giờ lại hẹn riêng thế này à?
Phải biết rằng, Lương Nhất Hủ nổi tiếng lạnh lùng trong giới giải trí, không thân thiết với ai cả!
Kỷ Hòa không bận tâm đến vẻ mặt đầy thắc mắc của anh ta, chỉ bình tĩnh nói:
"Tôi và Lương Nhất Hủ có hẹn trước, nhưng hình như anh ấy không có nhà."
Cảnh Trí Hằng lập tức nhíu mày.
"Không thể nào. Ảnh đế Lương là người rất đúng giờ, nếu đã hẹn thì chắc chắn không thay đổi. Không biết có chuyện gì xảy ra không?"
Anh ta vừa nói vừa lấy chìa khóa ra, định dẫn cô vào kiểm tra.
Thế nhưng, khoảnh khắc cửa vừa mở ra, hai người lập tức sững sờ.
Bên trong hỗn loạn một cách kỳ dị.
Bình hoa vỡ vụn trên sàn, bàn ghế bị xô đổ, đồ đạc rơi tứ tung.
Cảnh Trí Hằng càng xem càng hoảng hốt.
"Ảnh đế Lương có bệnh sạch sẽ, làm sao có thể để nhà cửa thành ra thế này được?!"
Ánh mắt anh ta dừng lại ở một vật nằm chỏng chơ trên sàn—điện thoại di động của Lương Nhất Hủ.
Anh ta nuốt nước bọt, lẩm bẩm:
"Anh ấy còn không mang theo điện thoại..."
Sau một lúc đắn đo, cuối cùng Cảnh Trí Hằng lên tiếng:
"Hay là... tôi báo cảnh sát nhé?"
Kỷ Hòa không đáp.
Cô lặng lẽ bước vào phòng ngủ, tìm kiếm trên giường.
Cuối cùng, cô nhặt lên một sợi tóc.
Cô kẹp sợi tóc giữa ngón trỏ và ngón giữa, nhắm mắt lại, trong lòng bắt đầu tính toán.
Chỉ vài giây sau, cô mở bừng mắt.
"Khu nhà Đông Phong, tầng hầm tòa 127."
Cảnh Trí Hằng tròn mắt:
"Hả? Cô nói cái gì cơ?"
Kỷ Hòa nhìn thẳng vào anh ta, giọng nói vô cùng chắc chắn.
"Lương Nhất Hủ đang ở đó."
Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài, nhanh chóng lên tiếng:
"Anh có xe không? Chúng ta đi ngay."
"Nhưng mà..."
Cảnh Trí Hằng còn chưa kịp hỏi có cần báo cảnh sát không, đã bị cô cắt ngang.
"Không kịp nữa đâu!"
Lúc Lương Nhất Hủ tỉnh lại, anh cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Anh thử cử động, mới phát hiện hai tay mình bị trói chặt.
Xung quanh tối đen như mực.
Không khí ẩm thấp, mùi đất nồng nặc.
Đây là đâu?
Lương Nhất Hủ hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh.
Nhưng ngay lúc này, anh chợt nhận ra bên cạnh có thứ gì đó.
Không phải "thứ gì đó".
Mà là một người.
Một người đang nằm im, bị phủ kín bởi một tấm vải đỏ.
Cảm giác lạnh lẽo xộc thẳng lên sống lưng.
Tim anh đập thình thịch, bàn tay siết chặt.
Người đó... là ai?
Lương Nhất Hủ khó khăn nhích từng chút một, dùng chân đạp kéo mép vải.
Mất một lúc lâu mới có thể vén nó lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!