Một tuần sau, anh tham gia một buổi fanmeeting như thường lệ.
Hôm đó, anh ngồi ở chính giữa sân khấu, ký tên cho từng người hâm mộ, rồi chụp ảnh chung với họ.
Fan của anh đa phần là các cô gái trẻ. Thế nên, khi thấy trước mặt mình xuất hiện một cặp vợ chồng trung niên xếp hàng, anh hơi bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười lịch sự:
"Chú, dì, hai người lớn tuổi vậy rồi mà còn đích thân đến đây sao? Nhớ chú ý an toàn, về sớm nghỉ ngơi nhé."
Người đàn ông trung niên, tóc đã lốm đốm bạc, nhìn chằm chằm vào Lương Nhất Hủ bằng ánh mắt lạnh băng. Người phụ nữ đi bên cạnh ông ta cũng không khá hơn, đôi mắt bà ta sắc bén đến mức khiến người khác rợn tóc gáy.
Họ đứng lặng trước mặt anh hồi lâu, không nói lời nào. Cả hàng người phía sau bắt đầu xì xào khó chịu.
“Đứng đó làm gì thế không biết?”
“Nếu không muốn ký tên thì mau tránh ra đi, phía sau còn bao nhiêu người đang chờ kìa!”
Những tiếng bất mãn ngày càng lớn dần. Đúng lúc ấy, người đàn ông trung niên bất ngờ tiến sát lại gần. Ông ta nghiến răng, từng chữ phát ra đầy oán hận.
"Con gái tôi... đã tự sát vì cậu."
Lương Nhất Hủ sững sờ.
Người phụ nữ đi cùng ông ta vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ giơ lên một xấp ảnh, đặt ngay trước mặt anh.
Từng bức từng bức...
Một cô gái trẻ, tóc dài buông xõa, nằm bất động trong bồn tắm đầy nước.
Cổ tay cô ta rách một đường dài, máu loang ra, tan vào dòng nước lạnh lẽo.
Đôi mắt vô hồn, sâu thẳm.
Bức cuối cùng—khóe môi cô gái nhếch lên một nụ cười kỳ dị.
Lương Nhất Hủ cảm giác cả cơ thể mình lạnh toát. Đồng tử co rút lại theo phản xạ.
Anh nhận ra cô ấy.
Là "Mèo con mùa tuyết".
Thì ra cô ta không hề từ bỏ. Mà là… đã chết rồi.
Cô ta thực sự đã rạch cổ tay của chính mình.
Đã tự sát.
Bên tai như có giọng nói quỷ mị thì thầm.
"Em đã nói rồi, nếu anh yêu cô ta, em sẽ tự sát."
"Anh tưởng em chỉ dọa thôi sao? Em sẽ làm thật đấy!"
"Em muốn anh mãi mãi nhớ về em, mãi mãi không quên được em!"
Từ ngày hôm đó, Lương Nhất Hủ không thể ngủ ngon được nữa.