Tạ An từng hỏi Mạnh Nhiên:
"Em có ước mơ gì không?"
Mạnh Nhiên suy nghĩ một lát rồi hào hứng đáp:
"Em muốn trở thành một họa sĩ, ừm… giống như Từ Bi Hồng vậy!"
Tạ An nghe vậy thì bật cười, ánh mắt tràn đầy sự yêu chiều.
Mạnh Nhiên thấy thế liền bĩu môi, không vui nói:
"Anh cười cái gì? Được rồi, em biết bản thân còn xa mới so được với Từ Bi Hồng, nhưng em sẽ cố hết sức! Ai đánh thuế ước mơ đâu nào?"
"Anh không có ý đó." Tạ An dịu dàng xoa đầu cô, giọng điệu đầy chắc chắn. "Anh tin em mà, vì tranh em vẽ rất đẹp."
Nghe vậy, Mạnh Nhiên mới nguôi ngoai, nhưng vẫn chưa chịu buông tha anh.
"Thế còn anh? Anh có ước mơ gì không?"
Tạ An im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó chậm rãi nói:
"Anh à… chắc anh sẽ nghiên cứu vật lý. Chỉ có khoa học công nghệ mới có thể khiến đất nước thực sự hùng mạnh hơn, như vậy mới không bị họ bắt nạt nữa."
Nghe đến đây, ánh mắt Mạnh Nhiên sáng lên.
Dạo gần đây cô cũng nghe nhiều về tình hình quốc gia, lòng cô không khỏi dâng lên niềm tự hào.
Vì cô biết, người đàn ông mà mình thích không giống với đám công tử ăn chơi suốt ngày chỉ biết đàn đúm hưởng thụ.
Mạnh Nhiên kích động đến mức đột nhiên nhào vào lòng Tạ An, suýt chút nữa khiến anh ngã chổng vó.
"Đúng là người em thích có khác!"
Anh giỏi như vậy, sao cô có thể không tự hào cho được?
Cứ tưởng rằng cuộc sống của hai người sẽ mãi mãi bình yên trôi qua như thế.
Nhưng ngày vui chẳng kéo dài được bao lâu.
Hôm đó, khi Mạnh Nhiên đang nắm tay Tạ An dạo quanh con phố quen thuộc, bỗng nhiên gặp bố mình.
Ánh mắt ông nghiêm nghị, sắc mặt tối sầm lại. Mạnh Nhiên theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng Tạ An lại nắm chặt hơn.
Giọng nói của bố cô lạnh lùng vang lên:
"Mạnh Nhiên, con dám ngang nhiên nắm tay đàn ông giữa ban ngày ban mặt như vậy sao? Còn ra thể thống gì nữa?"
Tạ An không né tránh, thẳng thắn đáp:
"Cháu là bạn trai của cô ấy."
Bố Mạnh cười khẩy, ánh mắt đầy khinh miệt.
"Ồ? Thế cậu là con nhà ai?"
"Bố…"
Mạnh Nhiên biết rõ tính cách của ông, đang định lên tiếng giải thích thì Tạ An đã giành nói trước.
"Chú à, cháu không có gia thế gì cao sang, nhưng tình cảm cháu dành cho Mạnh Nhiên là thật lòng. Cháu sẽ cố gắng hết sức để cho cô ấy cuộc sống tốt nhất."
Lời nói của anh không hề có chút giả dối.
Sau khi tốt nghiệp, anh chọn theo đuổi con đường nghiên cứu học thuật, ngày ngày vùi mình trong phòng thí nghiệm, tiếp xúc với những công trình mà người bình thường không thể hiểu nổi.
Mạnh Nhiên cũng lên tiếng giúp anh, nhưng thái độ của bố cô vẫn không thay đổi.
Ông cười lạnh, giọng nói đầy châm chọc:
"Cố gắng? Cố gắng thì có ích gì? Tôi không cho phép cậu kết hôn với Mạnh Nhiên. Khi nào cậu lấy được bằng tiến sĩ rồi hẵng nói tiếp!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!