Anh ta không thể ngờ được, một người cha từng hô mưa gọi gió trên thương trường, khiến đối thủ nghe danh đã khiếp sợ như Ngô Dự Quốc, lại có ngày bị giam cầm trong ảo ảnh hư vô.
Một người lý trí và sắc bén như ông ấy, lại không thể phân rõ đâu là thật, đâu là giả?
Sự thật này khiến Ngô Thần Nhạc không khỏi chấn động.
Nhưng điều khiến anh ta kinh ngạc hơn cả chính là câu nói tiếp theo của Ngô Dự Quốc.
Ông ta nhìn anh ta, giọng điềm đạm nhưng mang theo một chút thở dài:
"Bố biết đây là giả."
"...?"
Ngô Thần Nhạc sững sờ, không thể tin vào tai mình.
"Bố biết?"
Ngô Dự Quốc gật đầu, ánh mắt nhìn anh ta chứa đựng những cảm xúc khó nói thành lời:
"Nếu đây là thật, làm sao con có thể nói chuyện với bố như vậy?"
"Từ khi con còn nhỏ, quan hệ của chúng ta vốn không tốt. Lúc con trưởng thành, công việc bận rộn đến mức gần như không có thời gian ngủ. Cũng giống bố trước kia, mỗi ngày đều làm việc đến tận hai, ba giờ sáng. Con bận đến mức không chạm đất, làm gì có thời gian ngồi xuống nói chuyện phiếm với bố?"
Ngô Dự Quốc dừng lại một chút, ánh mắt hướng về phía "Ngô Thần Nhạc" bên cạnh.
"Còn cậu ta thì khác... Cậu ta có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, luôn kiên nhẫn trò chuyện với bố, hòa thuận vui vẻ cùng bố. Cho nên, bố biết... cậu ta không phải là con."
Trong khoảnh khắc ấy, đồng tử của Ngô Thần Nhạc khẽ co lại.
Anh ta nhớ đến lời của Kỷ Hòa:
"Máu hồ tiên có sức mạnh mê hoặc lòng người, có thể nắm bắt được dục vọng sâu thẳm nhất trong lòng mỗi người."
Cho nên, ảo cảnh này không phải vô căn cứ mà được tạo thành từ khao khát sâu thẳm nhất trong lòng bố anh ta?
Ngô Thần Nhạc mở to hai mắt.
Anh ta đã đoán được, nhưng lại không dám thừa nhận.
Nếu đây thực sự là điều mà bố anh ta mong muốn…
Điều đó có nghĩa là gì?
Từ trước đến nay, anh ta vẫn luôn nghĩ rằng bố là một người nghiêm khắc, cứng rắn, lúc nào cũng lạnh lùng và lý trí.
Người như thế, lại có một khao khát như vậy sao?
Không thể nào...
Ngô Dự Quốc nhẹ nhàng thở dài:
"Bố biết nơi này là giả, nhưng ít nhất... chỉ có những điều giả dối này mới giúp bố cảm thấy vui vẻ."
"Ở trong này, bố có thể cùng con trò chuyện, con có thể kiên nhẫn nghe bố nói, không vội vã, không xa cách. Dù biết là giả, nhưng bố lại không muốn rời đi."
Bàn tay Ngô Thần Nhạc bất giác siết chặt lại.
Đúng lúc này, một giọng nói mơ hồ vang lên bên tai anh ta:
"Đúng vậy..."
"Chỉ cần bố cậu hạnh phúc là được, cần gì phải để ý đâu là thật, đâu là giả?"
"Mặc dù cậu là con ruột của ông ấy, nhưng ở cạnh tôi, ông ấy vui vẻ hơn."
"Đối với ông ấy, sự tồn tại của cậu chỉ khiến ông ấy đau khổ. Cậu còn cố chấp làm gì?"
"Chi bằng buông tay đi... Để ông ấy ở lại đây mãi mãi, hưởng thụ hạnh phúc vĩnh hằng."
Đầu óc Ngô Thần Nhạc bắt đầu hỗn loạn.
Lời của Hồ tiên... không hẳn là vô lý.
Chẳng phải điều bố anh ta thực sự muốn chỉ là một đứa con biết lắng nghe, một người có thể kiên nhẫn tâm sự với ông ấy hay sao?
Từ trước đến nay, anh ta và bố vốn đã quen làm "người xa lạ dưới cùng một mái nhà".
Họ ở bên nhau nhưng lại không hề thấu hiểu nhau.
Nếu đã như vậy... để ông ấy ở lại ảo cảnh, có gì sai sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!