Kỷ Hòa thật đúng là không may, vừa xuất hiện đã đụng phải họng súng rồi!
Không cần cô ta phải ra tay, chỉ cần để Tào Khiết tự nhiên bộc lộ sự khó chịu, thế là đủ để hình ảnh của Kỷ Hòa bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Ngay lập tức, phần bình luận trên sóng trực tiếp nổ tung.
"Ha ha, Tào Khiết đúng là thẳng thắn! Tôi thích tính cách này của chị ấy, không thích là nói thẳng luôn!"
"Đúng vậy! Tới trễ là tới trễ, không chuyên nghiệp là không chuyên nghiệp! Chị Tào còn ghét ra mặt thế kia!"
"Có lý do cả thôi! Ảnh hậu có thể thành công là nhờ vào thái độ làm việc nghiêm túc! Còn Kỷ Hòa bị ghét cũng là có nguyên nhân!"
"Thật ra tôi cũng chẳng muốn thấy Kỷ Hòa trong chương trình này… Bây giờ cô ta đến trễ nữa, hay là cứ đuổi thẳng đi?"
Bão bình luận gần như biến thành một cuộc công kích nhắm thẳng vào Kỷ Hòa.
Đạo diễn Nghiêm Tập nhíu mày, không thể tiếp tục làm ngơ.
Nếu cứ để tình hình này tiếp diễn, chương trình còn phát sóng kiểu gì được?
Anh nhanh chóng quay sang trợ lý bên cạnh, hạ giọng dặn dò:
"Mau liên lạc với Kỷ Hòa, hỏi xem rốt cuộc đã có chuyện gì!"
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
"Mọi người đang tìm tôi à?"
Là giọng của Kỷ Hòa!
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, rồi gần như sững sờ.
Sao Kỷ Hòa lại đi từ trên lầu xuống?!
Không phải cô ấy còn chưa đến sao?
Giữa ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, Kỷ Hòa vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên.
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì những nhân viên công tác phía sau lưng cô đã cười ngượng ngùng, vò đầu nói:
"Đạo diễn Nghiêm, sân bãi và thiết bị của chúng ta đã chuẩn bị xong hết rồi. Mà có thể hoàn thành nhanh như vậy, thật ra là nhờ công của cô Kỷ đây."
"Cô ấy đến sớm hai tiếng trước, lúc đầu chỉ nói là muốn làm quen với hiện trường một chút. Ai ngờ thấy chúng tôi bận rộn, cô ấy liền chủ động giúp đỡ!"
Cái gì cơ?
Nghiêm Tập trợn tròn mắt, miệng hơi há ra như thể không tin vào tai mình.
Là đạo diễn, anh hiểu rõ việc sắp xếp thiết bị cho hiện trường ghi hình rắc rối đến mức nào.