Kỷ Hòa đang chuẩn bị đồ nghề thì thoáng dừng lại khi đọc được bình luận.
Nhận đồ đệ ư?
Cũng không phải là không thể.
Nhưng mà...
Thế giới này linh khí rất loãng, người có thiên phú vốn đã ít, bây giờ lại càng hiếm hoi.
Nghề này không phải chỉ dựa vào nỗ lực là có thể thành công.
Ngay cả ở thế giới cũ của cô, rất nhiều người chăm chỉ cả đời nhưng đến ngưỡng cửa nhập môn cũng không thể bước qua.
Xuyên qua thế giới này đã lâu như vậy, đến nay cô chỉ mới thấy Thường Gia Ngôn là có tư chất nhất.
Tuy nhiên, nếu so với cô thì vẫn còn chênh lệch rất xa.
Trong lúc suy nghĩ, cô đã nhanh chóng chuẩn bị xong mọi thứ.
Cầm bút lông chấm một chút máu chó mực và chu sa, Kỷ Hòa tập trung tinh thần, rót nội lực vào.
Cả phòng livestream gần như nín thở.
Mọi người mở to mắt, căng thẳng quan sát từng động tác của cô, muốn học theo.
Nhưng rồi...
Ngay giây tiếp theo, Kỷ Hòa đã đặt bút xuống.
Trên lá bùa, một đồ án phức tạp đã xuất hiện.
Cả khung bình luận sững sờ.
Không đúng!
Hoa văn rắc rối như vậy, cô ấy làm thế nào mà vẽ chỉ bằng một nét bút?!
Hơn nữa, bọn họ hoàn toàn không chớp mắt!
Nhanh như vậy đã vẽ xong rồi sao?!
Bình luận lập tức tràn ngập những lời kinh ngạc và hoảng hốt.
"Cái quái gì vậy? Tôi chưa kịp nhìn rõ thì cô ấy đã xong rồi!"
"Không thể nào! Một nét mà vẽ ra cái đồ án khó nhằn thế á?!"
"Đây là trình độ của đại sư chân chính sao?!"
Kỷ Hòa không để ý đến những lời bàn tán.
Cô kẹp lá bùa giữa ngón trỏ và ngón giữa, chậm rãi nhìn về phía Mạc Vũ.
"Tiếp theo, cô niệm theo tôi."
Mạc Vũ sững sờ.
"Hả?"
Sao lại niệm cùng nhau?
Cô ta hoàn toàn mù tịt về mấy thứ huyền học này, làm sao mà đọc được?
Nhưng ngay giây sau...
Cô ta kinh hoàng phát hiện, miệng mình không chịu khống chế mà tự động mở ra.
Giọng nói của cô ta và Kỷ Hòa hòa làm một, đồng thanh đọc lên một đoạn chú văn mà chính cô ta cũng không hiểu nổi.
Khi vẽ bùa chú, Kỷ Hòa đã cẩn thận thêm vào đó bát tự ngày sinh của Mạc Vũ.
Cô niệm thần chú, dẫn dắt nguồn năng lượng tinh thần kết nối với Mạc Vũ.
Thần chú dần được đọc ra, từng âm tiết vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Mạc Vũ cảm thấy một cơn lạnh lẽo lan xuống bụng dưới, rét buốt như thể đang nuốt phải một viên đá lớn. Cơn lạnh xâm nhập tận xương tủy, khiến cô ta không khỏi run rẩy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!