Giọng Kỷ Hòa vang lên từ điện thoại, điềm nhiên mà chắc nịch:
"Ông và Hà Thông cùng nhau gọi tên họ. Chỉ cần đủ thành tâm, bọn họ sẽ xuất hiện."
Chung Văn gật đầu không chút do dự, ánh mắt sáng lên như tìm thấy hy vọng cuối cùng.
"Tôi biết rồi!" Ông nhìn sang Hà Thông, giọng đầy kích động. "Tiểu Thông, cháu nghe thấy chưa? Chỉ cần làm theo lời cô Kỷ, chúng ta có thể gặp lại cô và em cháu ngay bây giờ!"
"Dượng…"
Hà Thông mở miệng định can ngăn.
Chỉ nghe thôi cũng biết cách này chẳng đáng tin chút nào!
Nhưng trước khi gã kịp nói gì, Chung Văn đã đứng bật dậy, hướng lên trần nhà gào lớn:
"Huệ Phân! Anh đến rồi đây! Em đang ở đâu?"
"Ni Ni! Tiểu Nhạc! Các con đâu rồi? Bố đến gặp các con này!"
Hà Thông nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng đầy bất đắc dĩ.
"Dượng à… đừng như vậy nữa… Cô đã mất rồi, cô không thể xuất hiện được đâu!"
"Anh chưa thử thì làm sao biết không được?"
Giọng Kỷ Hòa vang lên, bình thản đến mức khiến người ta khó chịu.
Hà Thông cau mày, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
"Cô Kỷ, tôi có lý do để nghi ngờ cô đang đùa cợt trên nỗi đau của chúng tôi!" Gã nghiến răng, giọng điệu đầy chỉ trích. "Tôi biết mấy streamer như cô vì muốn kiếm độ hot mà bày ra đủ trò hoang đường. Nhưng cô không nên kéo dượng tôi vào chuyện này!"
Gã tiến lên, kéo cánh tay Chung Văn, nghiêm túc nói:
"Dượng, chúng ta đi thôi! Cô đã mất nhiều năm như vậy rồi, sao có thể chỉ vì vài tiếng gọi của dượng mà xuất hiện được? Cô ta đang lừa dượng đó!"
Nhưng Chung Văn né khỏi tay Hà Thông, tiếp tục cố chấp gọi tên vợ con mình.
Kỷ Hòa bỗng bật cười khẽ, như thể đang cố ý chọc giận gã.
"Anh không gọi theo dượng mình… là vì lo cô anh sẽ xuất hiện à?"
Nét mặt Hà Thông trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Kỷ Hòa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!